Thẩm Mỹ Vân nhìn bóng lưng thẳng tắp như cây tùng của Ôn Hướng Phác: "Hướng Phác năm nay mười chín tuổi, cậu ấy vào đại học, xung quanh đều là những cô gái trẻ cùng trang lứa, đó mới là người cùng một thế giới với cậu ấy."
Cô trêu chọc: "Trong hoàn cảnh như vậy, cậu ấy rung động trước một cô gái, hoặc là bị cô gái nào đó theo đuổi dai dẳng, cậu ấy cũng có thể thoát ế bất cứ lúc nào."
"Anh nhìn lại Miên Miên nhà chúng ta xem."
"Mười ba tuổi, mười bốn tuổi, anh thấy hai đứa có khả năng không?"
Lúc Ôn Hướng Phác ở trường làm thí nghiệm với các bạn nữ cùng trang lứa, Miên Miên nhà họ vẫn còn đang nhảy dây, chơi đá cầu, sự chênh lệch tuổi tác ngay từ đầu đã định sẵn là không thể.
Quý Trường Tranh: "Ý em là Ôn Hướng Phác không thích Miên Miên nhà chúng ta sao?"
Cái này càng khiến anh khó chịu hơn.
"Cậu ta mù à, Miên Miên tốt như vậy mà cậu ta lại không thích?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Xác nhận rồi, Quý Trường Tranh, một khi liên quan đến Miên Miên, anh hoàn toàn không thể nói chuyện được.
Người này quá thiên vị!
Nếu sau này Ôn Hướng Phác thích Miên Miên, anh lo lắng, nếu sau này Ôn Hướng Phác không thích Miên Miên, anh vẫn lo lắng.
Thẩm Mỹ Vân không biết phải nói gì.
May mắn là vừa lúc đến dưới tòa nhà ký túc xá, thầy Lý gọi: "Đến rồi, mang đồ lên trước đã."
Ở ký túc xá cần chuẩn bị không ít thứ.
Chăn, gối, ga trải giường, vỏ chăn, xô, chậu, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng, kem đánh răng, tất cả đều chiếm diện tích.
"Đến đây ạ."
Ôn Hướng Phác định đi lấy chăn trước, nhưng bị Quý Trường Tranh ngăn lại: "Chăn dày để chú cầm."
Với thân hình nhỏ bé của Ôn Hướng Phác, không biết có cầm nổi chiếc chăn dày này không.
Ôn Hướng Phác mím môi, cuối cùng cũng không nói gì, cậu quay sang lấy nệm, màn chống muỗi, gối, định lấy thêm xô và chậu thì không cầm nổi nữa, hai cánh tay đã đầy đồ.
Miên Miên cười tít mắt: "Con cầm chậu, mẹ cầm xô."
Ôn Hướng Phác: "Cảm ơn."
Miên Miên xua tay, bắt chước giọng điệu của người lớn: "Người một nhà không nói cảm ơn."
Lời nói này khiến Ôn Hướng Phác bật cười.
Nhưng khiến mặt Quý Trường Tranh lại căng lên, anh thúc giục: "Nhanh lên, tranh thủ chọn chỗ tốt."
Ôn Hướng Phác và Miên Miên không hiểu, chỉ có Thẩm Mỹ Vân là hiểu rõ, cô đá nhẹ vào chân Quý Trường Tranh từ phía sau, ra hiệu cho anh kiềm chế một chút.
Đừng quá đáng.
Quý Trường Tranh đi lên lầu, lúc này mới không nói gì nữa.
Điều kiện ký túc xá của Ôn Hướng Phác cũng tạm ổn, trong phòng có bốn chiếc giường tầng, đều là loại khung sắt, nhưng rõ ràng đã sử dụng nhiều năm, đầu giường và thành giường đều bị rỉ sét. Bên cửa sổ có hai chiếc bàn học nhỏ ghép lại với nhau, nhưng bàn cũng đã cũ, mặt bàn bị mối mọt đục nhiều lỗ.
Thậm chí còn có một số chữ khắc và nét bút viết.
Ôn Hướng Phác nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu nhẹ lại, bao nhiêu năm nay cậu vẫn sống trong căn biệt thự nhỏ màu trắng của nhà họ Ôn, điều kiện ăn ở đó, cho dù đặt ở bất cứ đâu trên cả nước cũng được coi là thuộc hàng đầu.
Dù sao, nhà cậu đã lắp đặt bồn cầu xả nước từ những năm sáu mươi, nhìn điều kiện ở ký túc xá này, không nói là một trời một vực.
Nhưng ít nhất cũng cách nhau mười vạn tám nghìn dặm.
Cậu chỉ vừa thể hiện cảm xúc, Thẩm Mỹ Vân đã biết cậu đang nghĩ gì, thế là cô hỏi thầy Lý: "Sinh viên bắt buộc phải ở ký túc xá sao?"
Thầy Lý gật đầu: "Năm đầu tiên để mọi người làm quen với nhau, cũng để nhà trường tiện quản lý, chắc chắn phải ở ký túc xá, năm thứ hai thì tùy tình hình, đến lúc đó có thể đợi thông báo của nhà trường."
Thẩm Mỹ Vân hiểu ra, cô nhìn Ôn Hướng Phác.
Ôn Hướng Phác nói nhỏ: "Cháu biết rồi ạ." Cậu không phải người quá kén chọn, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy môi trường ký túc xá như vậy, nên hơi bất ngờ.
"Cháu sẽ ở ký túc xá, dì Thẩm đừng lo."