Quý Trường Tranh không nói gì, trực tiếp chặn môi cô, chặn hết những lời còn lại của cô.
Thẩm Mỹ Vân còn muốn phản kháng, nhưng Quý Trường Tranh quá quen thuộc với cơ thể cô, khi anh cắn nhẹ vào dái tai cô.
Cô lập tức mềm nhũn như sợi mì, bụng dưới cũng theo đó co rút lại, dòng suối ấm áp chảy ra.
Thậm chí, cô còn không có sức để phản kháng.
Không lâu sau, không khí trong phòng trở nên ái muội. Ngay cả giọng nói cũng dần dần thay đổi.
Sau một trận mây mưa mãnh liệt, Quý Trường Tranh như con hổ no nê, nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, trong lòng ôm Thẩm Mỹ Vân mệt mỏi đến mức không muốn động đậy.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy eo mình như muốn gãy làm đôi, có vài lần, cô còn tưởng mình sắp lên thiên đường.
"Hôm nay anh bị sao vậy?"
Cô hỏi với giọng yếu ớt.
Quý Trường Tranh xoa bóp eo cho cô, lực vừa phải: "Ăn phải thứ không nên ăn."
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
"Chúng ta không phải ăn cùng nhau sao?"
"Thuốc bổ mẹ nấu cho ba, bị anh uống mất."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
"Lúc nào?" Hai người họ không phải luôn ở bên nhau sao?
"Lúc em nghe điện thoại, anh thấy trên bàn bếp có một chén trà, anh lỡ uống mất."
Uống xong mới thấy có gì đó không ổn, lúc đó chỉ thấy người hơi nóng, sau đó thì hoàn toàn mất kiểm soát.
Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nói: "Mẹ và ba chơi cũng ghê gớm nhỉ?"
Cô hoàn toàn không ngờ tới.
Vốn là thứ mẹ chồng chuẩn bị cho ba chồng, kết quả lại bị con trai uống mất, cuối cùng người chịu khổ lại là cô.
Cô đúng là ngồi không cũng dính đạn.
Quý Trường Tranh nghe vậy, búng nhẹ vào trán cô: "Đừng nói bậy."
"Chúng ta tự biết là được."
"Vậy mẹ có biết thuốc bổ bà ấy hầm cho ba bị anh uống mất không?"
Quý Trường Tranh ừm một tiếng: "Nếu không em nghĩ sao mẹ lại đột nhiên ra ngoài?"
Đều là người thông minh, hiểu ý nhau là được.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Hóa ra cuối cùng chỉ có mình cô là người bị hại.
Thật là...
"Được rồi, không nói nữa, em nghỉ ngơi một lát, đến năm giờ chiều anh sẽ gọi em dậy, chúng ta cùng đi ga tàu."
Quý Trường Tranh đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
"Quần áo anh cũng đã ủ ấm cho em, đến lúc đó em cứ mặc vào."
"Bài tập của Miên Miên để anh kiểm tra."
"Bên cạnh tủ đầu giường anh có để nước nóng, em nhớ uống, có thể uống hết."
Đàn ông sau khi no đủ, thật sự rất ngoan ngoãn, không cần dặn dò cũng sẽ làm.
Thẩm Mỹ Vân đã quen với tính cách này của Quý Trường Tranh, cô nói: "Anh ra ngoài đi, em nghỉ ngơi."
Ở cùng phòng với Quý Trường Tranh, cô sợ lắm!
Bốn giờ năm mươi phút chiều.
Quý Trường Tranh đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, khi vào gọi Thẩm Mỹ Vân, cô vẫn đang ngủ, rõ ràng là do trước đó quá mệt mỏi, ngay cả mí mắt cũng có quầng thâm nhàn nhạt.
Làn da Thẩm Mỹ Vân rất trắng, chỉ cần hơi thiếu ngủ là sẽ thể hiện ra trên mặt.
Quý Trường Tranh thấy cô như vậy, trong lòng đau xót, không nỡ gọi cô dậy. Anh ngồi bên cạnh lặng lẽ chờ đợi.
Mãi cho đến khoảng năm giờ.
Miên Miên chạy vào: "Ba ơi, mẹ dậy chưa ạ?"
Tiếng gọi này, Quý Trường Tranh muốn suỵt cũng không kịp, Thẩm Mỹ Vân ở trên giường đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh.
Cô mở mắt, ánh mắt mơ màng: "Đến giờ rồi sao?"
"Bây giờ em dậy đây."
Vừa động đậy, eo đã đau nhức, suýt chút nữa ngã xuống, may mà Quý Trường Tranh nhanh tay đỡ lấy cô.
Anh giúp cô mặc quần áo.
Miên Miên ở bên cạnh che miệng cười: "Mẹ ơi, mẹ còn để ba mặc quần áo cho."
"Xấu hổ quá."
Thẩm Mỹ Vân cũng thấy ngại, cô đẩy Quý Trường Tranh ra, nhưng anh không chịu nhường.
"Anh là chồng em, mặc quần áo cho em, không phải là chuyện bình thường sao?"
Lời nói này quá tự nhiên, khiến Thẩm Mỹ Vân sững sờ, ngay cả Miên Miên cũng tò mò nhìn.
Cô bé đã từng nhìn thấy ba mẹ ân ái, cho nên cô bé không hiểu tại sao có những cặp ba mẹ thường xuyên cãi nhau.