Làm chuyện đó, không chỉ đàn ông sung sướng, phụ nữ cũng sung sướng như vậy.
Sau khi Quý Trường Tranh rời đi, Thẩm Mỹ Vân xoa xoa cái eo đau nhức, đứng dậy vận động một chút, vẫn còn đau lắm, đành nằm xuống nghỉ ngơi. Đợi Quý Trường Tranh xin nghỉ về, xử lý xong đống thịt thì cô sẽ bắt đầu hầm thịt. Cô chưa bao giờ là người chịu thiệt thòi, hay nói cách khác là người có thể chịu khổ nhiều.
Quý Trường Tranh đi nhanh, về cũng nhanh, xin nghỉ xong lúc về còn xách theo một chùm nho nửa xanh nửa tím. Là xin từ đồng đội, người kia giúp đỡ dân làng, dân làng để cảm ơn anh ta nên đã cố tình tặng nho trong nhà trồng được, cũng không nhiều, chỉ có năm chùm. Quý Trường Tranh chọn chùm lớn nhất mang về.
Lúc anh về đến nhà thì Thẩm Mỹ Vân đang cuộn tròn người ngủ say. Anh cũng không gọi cô, anh rửa sạch nho, múc một chậu nước tiện thể cho nho vào để làm lạnh. Nhân lúc rảnh rỗi, Quý Trường Tranh bèn vào bếp bận rộn, Thẩm Mỹ Vân mua không ít thịt cần phải xử lý, trước tiên đốt lò than lên, nung kẹp lửa đến mức đỏ rực, đặt lên chân giò, từng cái một.
"Xèo" một tiếng.
Trên lớp da heo trắng xuất hiện thêm một lớp cháy đen, ngay cả trong không khí cũng tỏa ra mùi protein cháy khét.
Thẩm Mỹ Vân bị mùi này đánh thức, cô giật mình, tưởng là nhà bị cháy, đến khi vào bếp thấy Quý Trường Tranh đang bận rộn. Cô thở phào nhẹ nhõm: "Anh về rồi à?"
Vì vừa mới ngủ dậy, lại bị nóng bức nên làn da trắng nõn nổi lên một tầng hồng, giống như quả đào chín mọng, khiến người ta không khỏi muốn cắn một miếng.
Quý Trường Tranh cố gắng kìm nén suy nghĩ này, xoay chiếc kẹp lửa đỏ rực trong tay, theo nơi kẹp lửa hạ xuống, da heo cũng theo đó mà đổi màu.
"Ừm anh vừa mới về. Em dậy rồi sao?"
"Anh rửa một chậu nho, có lấy nước giếng để ướp lạnh, em đi ăn đi."
Thẩm Mỹ Vân vừa mới ngủ dậy, miệng quả thực nhạt nhẽo, nghe nói có nho tươi để ăn, mắt cô lập tức sáng lên, nhưng cuối cùng vẫn không đi ngay, mà do dự nhìn Quý Trường Tranh.
"Bên này còn nhiều thứ chưa xử lý xong, em đi ăn nho, một mình anh có thể xử lý hết không?"
Quý Trường Tranh "ừm" một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên: "Không nhiều việc lắm, em cứ đi ăn đi."
Thẩm Mỹ Vân "à" một tiếng, quay đầu đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy chậu men sứ đặt trên bàn đá, trong chậu nước trong vắt, đặt từng quả nho đã được cắt tỉa. Từng quả nho xanh tím, to bằng quả nhãn, vì ngâm trong nước mát lạnh nên vỏ nho nổi lên một lớp sương trắng.
Cái này khiến Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nuốt nước miếng, nho mùa này căng mọng, chua ngọt ngon miệng, chẳng phải là cách giải khát tốt nhất sau khi ngủ dậy sao?
Cô lập tức không nhịn được, cầm lấy một quả ăn, giây tiếp theo, cô nheo mắt lại, hít một hơi khí lạnh.
Chua, thật sự rất chua.
Nho mùa này còn chưa chín, cho nên nửa xanh nửa tím, cắn phập một miếng, nước ép tràn ngập mọi ngóc ngách trong khoang miệng, vị chua lan tỏa trên đầu lưỡi, đến nỗi mới ăn một quả, miệng đã không nhịn được mà tiết ra vô số nước miếng.
Cô rùng mình một cái, bưng chậu, dứt khoát đi vào bếp, thấy Quý Trường Tranh vẫn đang bận rộn, trời nóng nực, còn cầm kẹp lửa đỏ rực để nướng chân giò, đương nhiên là mồ hôi đầm đìa.
Thẩm Mỹ Vân nhất thời nổi lên ý xấu, cầm quả nho xanh lên, đưa đến miệng Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh đối với cô luôn không đề phòng, cô cho anh ăn gì thì anh ăn cái đó.
Chỉ là giây phút cắn vỡ quả nho trong miệng.
Lông mày Quý Trường Tranh khẽ nhíu lại một chút, sau đó nhanh chóng thả lỏng.
Thẩm Mỹ Vân háo hức muốn thử, cười xấu xa: "Thế nào?"
Quý Trường Tranh: "Cũng được."
Không nói thành lời.
Cũng không tức giận, cái này khiến Thẩm Mỹ Vân không nhịn được giơ tay chọc vào má anh: "Anh không thấy chua sao?"
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Đồ do em đút cho anh, đều ngọt."
Đây là lời thật lòng.