Chân giò hầm rất ngon, màu sắc rõ ràng, bóng loáng, vừa chạm tay vào, da thịt trên đó đã khẽ run lên, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được nuốt nước miếng, nếm thử một miếng.
Hương vị chân giò này thật sự rất ngon, vừa vào miệng trơn mềm tan ngay, collagen tràn ngập, vì hầm lửa lớn nên ngay cả thịt nạc bên trong cũng được hầm thấm gia vị, mùi lá nguyệt quế và đại hồi đều hòa quyện vào nhau.
Thơm đến mức hận không thể cắn luôn cả lưỡi.
Miên Miên thì khen không ngớt lời món sườn hầm: "Mẹ, sườn này ngon quá đi."
Ba nấu ăn chủ yếu là nấu chín là được, chỉ có mẹ nấu ăn mới có thể ăn được đủ hương vị, màu sắc, mùi thơm.
Quý Trường Tranh tuy không nói gì, nhưng anh cắm cúi ăn đã đại diện cho ý kiến của anh rồi, anh cũng ăn chân giò trước hầm, giống như Mỹ Vân, nhưng mà anh không phải thích ăn chân giò, mà là thích cảm giác ăn miếng thịt to, cái này khiến anh cảm thấy có chút cảm giác an tâm.
Tiếp theo nếm thử tai heo trộn lạnh, món này thật sự rất hợp để nhắm rượu, ngay cả Quý Trường Tranh cũng không nhịn được lấy chai vodka đã cất giữ bấy lâu ra, nhấp một ngụm nhỏ, ăn kèm với tai heo, da heo, và đậu nành, thật là tốn cơm quá đi, không, phải nên nói là thật tốn rượu quá đi.
Bữa cơm này, cả nhà đều ăn rất ngon miệng.
Lúc này Tiêu Ái Mai nhà bên cạnh đến, cô ấy gõ cửa, Thẩm Mỹ Vân chào hỏi: "Vào đi, cửa sân không khóa."
Tiêu Ái Mai lúc này mới đẩy cửa bước vào: "Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, thì ra là nhà mọi người đang làm đồ ăn ngon."
Mùi thịt hầm thật sự rất mồng nàn, cho dù cách xa mấy mét vẫn cứ xộc vào mũi.
Thẩm Mỹ Vân đứng dậy đón tiếp: "Chị Ái Mai đấy à, chị ăn cơm chưa?"
Tiện thể lấy một cái ghế lại: "Có muốn ngồi xuống ăn chút đồ ăn nguội không?"
Tối nay cả bàn đều là đồ ăn nguội, ăn rất đã.
Nhưng thịt, cơ bản đã bị Quý Trường Tranh và Miên Miên giải quyết hết, hai người đều thèm món thịt do Thẩm Mỹ Vân làm, đến nỗi dù là sườn, hay chân giò, hay tai heo, đều bị quét sạch.
Thứ duy nhất còn lại là nửa đĩa da heo.
Nhưng đậu nành và đậu phộng vẫn còn lại một ít, nhất là đậu phộng còn lại nhiều nhất, vì Thẩm Mỹ Vân hầm nhiều, hầm một lúc năm cân đậu phộng.
Nhưng phần lớn đều đã được phơi khô, số còn lại thì ở trên bàn.
Tiêu Ái Mai đến nhìn thấy chính là những món ăn nguội như đậu nành, đậu phộng, và da heo, cô ấy ngạc nhiên: "Đậu nành còn có thể làm món ăn nguội sao?"
Mọi người cơ bản đều bóc hạt đậu ra xào, nhưng cũng chỉ khi đậu vào mùa mới mua, loại đậu đầu mùa này bán đắt, ít nhà nào nỡ mua ăn như vậy.
Ngay cả nhà cô ấy cũng không ngoại lệ.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, đưa đĩa qua, rất hào phóng nói: "Chị nếm thử đi."
Đều là hàng xóm, Tiêu Ái Mai cũng không khách sáo với cô, đương nhiên cô ấy càng tò mò hơn về hương vị của đậu nành làm món ăn nguội.
Tiêu Ái Mai nếm thử, đôi mắt sáng lên: "Hương vị này thật sự không tồi, rất hợp để nhắm rượu."
Nhìn là biết người biết nấu ăn rồi.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Chính là làm để nhắm rượu."
"Em có thể nói cách làm cho chị không, chị về nhà làm cho ông xã nhà chị."
Thẩm Mỹ Vân đương nhiên sẽ không keo kiệt về phương diện này, cô lập tức nói.
Có được cách làm, Tiêu Ái Mai coi như đã nợ Thẩm Mỹ Vân một ân tình.
Lúc này mới nói ra mục đích đến đây.
"Là thế này, Mỹ Vân, Miên Miên nhà em không phải sắp lên cấp ba sao?"
"Chị muốn hỏi em, định để con bé tiếp tục học cấp ba ở đại đội, hay để con bé đến Nhất Trung Cáp Nhĩ Tân?"
Hai trường này khác biệt khá lớn, ít nhất là về mặt đội ngũ giáo viên, cấp ba ở đại đội bọn họ thua Nhất Trung Cáp Nhĩ Tân một khoảng cách lớn.
Chuyện này Thẩm Mỹ Vân thật sự chưa quyết định, cô hỏi: "Chị Ái Mai, chị thấy tình hình Miên Miên nhà em phù hợp với trường cấp ba nào?"