Tiểu Kim Bảo không biết giống ai. Cô bé có mái tóc xoăn và đôi mắt to lung linh, vô cùng đáng yêu.
Bị Thẩm Mỹ Vân hôn như vậy, Tiểu Kim Bảo xấu hổ che mặt nói: "Dì Mỹ Vân, dì lại chiếm tiện nghi của người khác à?"
"Mẹ nói, Tiểu Kim Bảo không thể để người khác chiếm tiện nghị mình được."
Thẩm Mỹ Vân bị cô bé chọc dễ thương chịu không nỗi, đáng yêu đến mức nhịn không được hôn cô bé thêm lần nữa: "Vậy dì muốn hôn con, con có thể làm gì được dì?"
Sau khi bị hôn lần nữa, Tiểu Kim Bảo bối rối một hồi. Một lát, ngọt ngào nói: "Vậy con chỉ có thể hôn đáp lại dì!"
Nói xong, cô bé ôm lấy Thẩm Mỹ Vân mặt, hôn dính nước dãi.
Mí mắt Kim Lục Tử giật nảy lên: "Con bé ngốc nghếch này!"
"Ba mới là đồ ngốc!"
Tiểu Kim Bảo lập tức không chịu thua, la lên: "Mẹ nói ba là đồ ngốc!
Đúng vậy.
Không thể tin được.
Kim Lục Tử xách gáy Tiểu Kim Bả. Cậu ta vừa nhấc lên, vẻ mặt Tiểu Kim Bảo như đưa đám: "Cứu mạng, cứu mạng, ba muốn đánh Tiểu Kim Bảo."
"Tiểu Kim Bảo không phải là bảo bối của ba sao?"
Cậu ta nghe xong không muốn ra tay nữa, tất nhiên ngay từ đầu cậu ta đã không có ý định ra tay. Cậu ta chỉ ôm lấy Tiểu Kim Bảo rồi dùng bộ râu của mình hôn cô bé một cách mãnh liệt.
Bây giờ đến lượt Thẩm Mỹ Vân nhìn, mi mắt giật giật, quả thực Kim Lục Tử có để râu quai nón, cô thậm chí không thể tưởng tượng được Tiểu Kim Bảo sẽ phải chịu cực hình như thế nào!
Chắc chắn rồi, Tiểu Kim Bảo vừa cười vừa khóc.
Chờ hai người nháo xong xuôi, hai bên đi thẳng vào vấn đề: "Anh Lục, tôi đến trả lại máy xay trấu cám."
Trước đó, thông qua đối phương mà thuê máy, khiến Thẩm Mỹ Vân không biết tìm ông chủ kia ở đâu là vậy.
Kim Lục Tử nói: "Em cứ để đồ đạc ở đây và tôi sẽ cho người đến đem đi vào buổi chiều."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Vậy có gây phiền phức cho anh không?"
"Quên đi, tốt nhất chúng tôi nên tự mình làm, kẻo anh quá bận mà phải lo những việc này nữa."
Kim Lục Tử đã mua một ngàn chiếc đồng hồ điện tử, làm sao bán hết hàng mới là chuyện lớn.
Kim Lục Tử nói: "Không sao đâu, tôi chỉ để Sa Liễu quay lại rồi đi một chuyến ngắn thôi."
Người ta đã nói đến mức này rồi. Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không tiện từ chối. Kim Lục Tử uống một ít nước, bắt tay vào chính sự.
"Nếu hôm nay em không đến gặp tôi, chậm nhất ngày mai hoặc ngày kia tôi sẽ tới chỗ em."
"Em thấy đó, lô hàng tôi nhờ Sa Liễu giao về cơ bản là lô cuối cùng, trong nhà vẫn còn linh tinh mấy chục cái. Chúng tôi dự định sẽ tự mình tặng quà cho người quen hoặc sử dụng chúng để thiết lập mối quan hệ."
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Nhanh như vậy sao?"
Phải biết rằng khi cô gặp đối phương một tuần trước, lúc đó đối phương đã nhập khoảng một ngàn chiếc.
"Đúng vậy."
Kim Lục Tử lau mặt nói: "Em Mỹ Vân, em không biết việc kinh doanh này dễ dàng đến thế nào đâu. Họ đều chạy đua để có được nó."
" Tôi không trực tiếp ở tuyến đầu, chẳng hạn như anh Lư là tuyến thứ hai của tôi trước đây, phía dưới tôi có hơn chục người như vậy."
"Họ nằm rải rác ở những nơi khác nhau." Điều này không bao gồm Diêu Chí Anh, người được coi là đầu lĩnh lớn nhất dưới quyền cậu ta.
Cô ấy cũng là tuyến hai được Kim Lục Tử bồi dưỡng nhanh nhất, đương nhiên cô ấy cũng là vợ của anh!
Thẩm Mỹ Vân nói: "Anh Lục, mạng lưới của anh thật khủng."
Đây là sự thật.
Kim Lục Tử mỉm cười nói: "Em đừng nhìn vào những gì tôi đã làm trước đây."
"Thật đấy, em gái Mỹ Vân, việc kinh doanh này sẽ giúp em kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với việc mở trang trại chăn nuôi. Khi tôi hoàn thành hàng hóa trong tay, tôi dự định đi đến Dương Thành một chuyến nữa, em có đi không?"
Thẩm Mỹ Vân do dự: "Vào ngày nào?"
"Sớm nhất là ba ngày sau, chậm nhất là một tuần."