"Mỹ Vân?" Quý Trường Tranh trả lời điện thoại: "Có chuyện gì vậy? Mọi chuyện bên em không ổn à?"
Nếu mọi việc suôn sẻ, Mỹ Vân sẽ không gọi cho anh.
Quý Trường Tranh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng anh ghen, kể từ khi Mỹ Vân ra ngoài cũng không nhớ đến mình.
Thẩm Mỹ Vân: "Không phải."
"Em dự định đi Dương Thành chào hỏi anh trước."
Quý Trường Tranh cau mày, ngồi thẳng dậy: "Đi Dương Thành? Tại sao em lại muốn tới Dương Thành?
Chỗ đó cách Mạc Hà bọn họ trăm lẻ tám ngàn dặm đó. Dù sao, Mạc Hà ở cực bắc và Dương Thành ở cực nam.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Đi kiếm tiền đi."
"Chi phí trang trại chăn nuôi quá cao, đi làm chút chuyện kinh doanh ngắn hạn, nhanh chóng kiếm thêm tiền để bổ sung cho trang trại chăn nuôi.
Lời muốn nói đã đến khóe miệng nhưng Quý Trường Tranh lại nuốt trở về, anh vốn muốn nói ở đó không an toàn, nhưng Mỹ Vân nói là vì trang trại chăn nuôi nên anh không thể thuyết phục được đối phương.
Anh trầm tư rất lâu.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút nói: "Vậy em phải dẫn theo người đi, nếu không anh không yên tâm." Dương Thành hỗn loạn, nếu đến lúc đó Mỹ Vân đi một mình xảy ra chuyện, kêu trời kêu đất cũng không làm được gì.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Em mang theo Tiểu Hầu, em đi cùng Anh Lục nữa, một nhóm có bốn người lận, theo lý mà nói, chắc sẽ không có vấn đề."
Quý Trường Tranh nói: "Vậy được, em phải đi theo Tiểu Hầu nữa biết không rời đó."
Anh thực ra còn muốn nói nhiều hơn. Anh muốn xem liệu anh có thể xin nghỉ phép được không, để cùng Thẩm Mỹ Vân đi về phía nam, nhưng anh cũng biết rằng việc đi về phía nam không phải là chuyện nhỏ. Ngồi xe lửa cũng mất ba ngày trở lên, chưa kể là bận đi bận về, lại thêm đi làm ăn nữa sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Quý Trường Tranh không có thời gian, cho dù đem tất cả ngày nghỉ phép hàng năm vào cũng không đủ.
Anh dứt khoát nói: "Tiểu Hầu đâu? Em đưa điện thoại cho cậu ta, anh có chút chuyện cần nói."
Nếu có chuyện bản thân không thể làm được thì tốt hơn là cứ làm những gì bạn có thể làm, nó sẽ thiết thực hơn.
Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng rồi đưa điện thoại cho Tiểu Hầu.
Quý Trường Tranh bên kia không biết nói cái gì, vẻ mặt Tiểu Hầu nặng nề, sau khi cậu ta cúp điện thoại, Tiểu Hầu nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu, nếu như chị ở đây và em cũng ở đây, tôi không ở đây, bạn cũng sẽ ở đây."
Thẩm Mỹ Vân khó hiểu: "Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Chúng ta đi làm ăn kinh doanh, không làm việc xấu, làm sao chúng ta có thể không ở đây? Trên đường đi chịu khổ hơn một chút, nhưng không phải sợ. Khi đến lúc, chị sẽ đưa cho cậu phong bì đỏ khi chị kiếm được tiền."
Cô không bao giờ đối xử tệ với những người xung quanh mình. Đây có thể là lý do tại sao mọi người sẵn sàng rời quân đội và đi theo cô sau khi cô ra ngoài tự mình mở nhà máy.
Đôi mắt của Tiểu Hầu sáng lên. Tuy không nói nhưng hết thảy đều thể hiện ra.
Chớp mắt, ngày khởi hành đã đến.
Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử, Diêu Chí Anh đã hẹn nhau trước ở tiểu viện. Sau khi gặp nhau, họ đều hẹn nhau đến nhà ga lửa Mạc Hà. Dù sao thì công xã Thắng Lợi vẫn còn cách thành phố Mạc Hà một khoảng cách.
"Mỹ Vân!?"
Diêu Chí Anh rõ ràng đã quen với việc chạy ra ngoài, cả người cô ấy có tinh thần khác hẳn, cô ấy háo hức muốn thử.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chí Anh."
"Tiểu Kim Bảo đâu?"
"Em đã gửi đến nhà trẻ rồi, buổi tối Sa Liễu sẽ đón, có cậu con bé đến giúp đỡ, không có vấn đề lớn."
Hiển nhiên công việc nên làm theo lẽ thường tình.
Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một cái, nhìn thấy Diêu Chí Anh đang mang đồ, cô chọc chọc vào đó hỏi: "Sao em lại mang nhiều như vậy?"
Diêu Chí Anh nói: "Chỉ là quần áo để và đồ ăn đi đường thôi."
"Chị không biết sao, ở Dương Thành thật sự không có ớt, em ăn không quen, lần này em ra ngoài đã làm một bai tương ớt để mang theo ăn."