Hơn nữa, hiện tại cô ấy đã kết hôn và em bé cũng đã sinh rồi, nói chuyện về chủ đề hôn nhân như vậy bình thường không?
Cô ấy cho rằng Thẩm Mỹ Vân là người không bình thường?
"Đừng lảng tránh như vậy."
Diêu Chí Anh nghiêm túc khuyên nhủ: "Chị như vậy, em sẽ nghĩ là Quý Trường Tranh không được."
"Nếu anh ấy ở phương diện này cơ bản không thỏa mãn chị, cho nên chị mới thẹn thùng nhắc đến."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô thật sự nhịn không được nữa.
"Chí Anh, chúng ta hay là nói nhiều hơn về cách kiếm tiền nhé?"
"Chúng ta đến Dương Thành. Ngoài đồng hồ điện tử còn có thể làm ăn kinh doanh món nào khác không?"
Lần này coi như khiến Diêu Chí Anh chuyển hướng sự chú ý. Quả nhiên, kiếm tiền vẫn là một công việc phù hợp với cô ấy.
Diêu Chí Anh quả quyết gật đầu: "Có, em có hứng thú với quần áo bên đó. Quần áo mùa hè bên đó rất đẹp mắt, bọn họ làm váy màu đỏ chấm bi, còn là loại ôm eo, mặc vào người em và chị chắc chắn cực kì tôn đường cong ra. Anh Lục nhà em nhìn em không chớp mắt luôn."
"Mỹ Vân, em nói chị nghe, chị đi mua loại váy này, mua hẳn một chục cái về. Chị mặt trước mặt Quý Trường Tranh, anh ấy cho dù héo, cũng có thể để anh ấy đứng lên."
Thẩm Mỹ Vân "..."
Cô ấy nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì .
Diêu Chí Anh trừng mắt: "Làm sao, chị vẫn không tin à? Em đã bán váy đó cho một người đồng chí nữ, nhưng người đàn ông của cô ấy không được. Nhưng cô ấy vừa mặc chiếc váy đỏ này vào, người đàn ông của cô ấy đã lập tức được liền, Sau đó cô ấy đến gặp em, nói cho em biết, chiếc váy này còn tốt hơn thuốc kích dục nữa."
"Mỹ Vân, để em nói cho chị biết, nếu đàn ông có bệnh, chúng ta cho anh ấy nhìn một cái, không phải chuyện gì lớn."
Cô ấy nói xong nhưng trong lòng còn đang lẩm bẩm, thế mà không nhận ra Quý Trường Tranh kỳ thực chỉ được cái mã, trông được mà không dùng được.
Làm uổng phí khuôn mặt xinh đẹp như Mỹ Vân một cách vô ích!
Phí của trời!
Quý Trường Tranh ở Cáp Nhĩ Tân xa xôi
"..."
Anh ngàn lần không nghĩ tới bản thân đang ở nơi xa mà bị người ta nghi ngờ!
Đối mặt với Diêu Chí Anh đang nghĩ đông nghĩ tây, Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Chí Anh."
"Em đừng nghĩ nữa, cuộc sống gia đình của chị rất tốt."
Lần này, Diêu Chí Anh sáng lên, cô ấy nắm lấy cánh tay của Thẩm Mỹ Vân, hỏi: "Có thể nói cụ thể hơn được không?"
May mắn thay, Kim Lục Tử ở phía trước kêu lên: "Chí Anh, Mỹ Vân đã đến rồi!
Đến rồi!
Diêu Chí Anh cảm thấy có chút tiếc nuối: "Lên xe rồi hãy nói chuyện đó."
Thẩm Mỹ Vân cười cô ấy: "Diêu Chí Anh, bây giờ em thật là vô pháp vô phương."
Diêu Chí Anh nhướng mày: "Chị mới biết à, tính cách của em vốn sĩ là như vậy."
Chỉ là trong những năm tháng ở nông thôn, cuộc sống là gánh nặng và đau khổ khiến cô ấy phải kìm nén tính cách vốn có của mình. Sau này, khi kết hôn với Kim Lục Tử, cô ấy không phải lo lắng gì về cơm ăn, áo mặc, cuộc sống êm đềm, tính cách vốn có của cô ấy mới dần được bộc lộ ra.
Dù sao cô ấy cũng là thiêm kim của nhà họ Diêu, nhưng bên trong cô ấy vẫn khác biệt.
Thẩm Mỹ Vân nhéo tay cô ấy, đẩy cô ấy ra: "Bây giờ chị biết rồi, nhanh vào đi."
Còn phải xếp hàng để kiểm tra vé.
Diêu Chí Anh lúc này mới chịu bỏ cuộc, nhìn Thẩm Mỹ Vân chưa thỏa mãn: "Lần sau chúng ta lại nói."
Thẩm Mỹ Vân không muốn nói lý với người này nữa, kể từ khi kết hôn với Kim Lục Tử, tính cách của Diêu Chí Anh thực sự buông thả bản thân.
Tiểu Hầu đi phía trước không nhịn được mà chọc vào cánh tay Kim Lục Tử, hạ giọng nói: "Anh Lục, mấy chị dâu đã lấy chồng nói chuyện cởi mở như vậy sao?"
Đôi tai cậu ta khá thính, chuyện trước đó hai người kia nói đã nghe gần hết.