Ông già lái xe ba bánh, ùng ùng đuổi theo: "Năm xu, năm xu được chưa. Tôi thấy cậu cũng trạc tuổi cháu trai của tôi nên cứ như là tôi làm việc tốt, để tôi chở."
Tiểu Hầu không hiểu nỗi mấy tiếng xí xo xí xào của ông già.
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh phiên dịch: "Ông ấy nói, bởi vì chúng ta trạc tuổi cháu trai của ông ấy nên ông ấy coi như mình đang làm việc tốt. Rất thích cậu đó."
Cô vừa dịch xong liền thấy Tiểu Hầu, Kim Lục theo bản năng nhìn sang: "Chị dâu, sao chị không biết tiếng Quảng Đông?"
Ngay cả Kim Lục Tử, người đã đến đây vài lần, cũng không biết nhiều về tiếng Quảng Đông.
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ trong lòng, thật đáng tiếc, cô lỡ bộc lộ kỹ năng của mình ở đời trước rồi. Cô của đời trước và Miên Miên sống ở phương Nam nhiều năm nên cô đương nhiên hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng kiếp này lại khác. Cô là lần đầu tiên đến Dương Thành.
Đầu óc cô nhảy số nhanh chóng, sau đó cô bình tĩnh nói: "Trong sách vở có dạy, mọi người không biết sao?"
Câu này khiến đám người Kim Lục Tử khác bối rối: "trong sách có dạy thật sao?"
Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng: "Khi tôi còn học đại học, thư viện trường đại học của chúng tôi cũng có." Dù có hay không, lúc này phải nói là có.
Kim Lục Tử thở dài: "Sinh viên đúng là không giống chúng ta."
Hiểu biết sâu rộng.
Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười, ẩn giấu thật sâu.
Ông già bên cạnh có chút kinh ngạc. Ông ấy chào Thẩm Mỹ Vân bằng tiếng Quảng Đông: "Chào người đẹp, tôi là Lôi Hầu."
Thẩm Mỹ Vân cười một cái: "Chào ông."
"Bác trai, ông chở chúng tôi đi." Cô nhìn Lục Kim Tử, Kim Lục Tử ngay lập tức nói: "Hãy đến nhà khách thứ ba."
Đây cũng là nơi cậu ta và Diêu Chí Anh ở lần trước. Cậu ta thấy nó không tệ, và nó cũng gần với chợ đầu mối mà bọn họ sẽ đến.
"Được rồi, ngồi yên đi, nếu không mông của mấy người sẽ bị sưng lên."
Tiếng Quảng ông này khiến mọi người sốt ruột.
Sau khi lên xe, ông già nhanh chóng tăng tốc, ù ù chạy đi. Sau khi đến nơi, Kim Lục Tử trả cho ông ấy hai hào. Lúc này, ông ấy mới rời đi.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy nhà khách, cảm thấy vô cùng quen thuộc: "Không được, chuyện đầu tiên tôi là chính là đi tắm."
Nhất định phải tắm
Phải kì cọ sạch sẽ ba lượt.
Đã không tắm suốt năm ngày rồi. Người cô sắp bị ướp lên men.
Diêu Chí Anh cũng gật đầu: "Em cũng muốn đi tắm, em sẽ đến phòng của anh Lục để tắm." Bọn họ thuê hai phòng, một phòng dành cho Diêu Chí Anh và Thẩm Mỹ Vân, một phòng dành cho Kim Lục Tử và Tiểu Hầu.
Đức tính đàn ông xuất chúng của Kim Lục Tử là nhường nhịn với vợ nên đương nhiên sẽ đồng ý với ý kiến của cô ấy.
Sau khi đến quầy lễ tân, cậu ta lần lượt lấy vài giấy chứng nhận tạm trú từ người cộng sự đang trực quầy, sau đó hoàn tất thủ tục tạm trú.
Nhà khách ở đây khá đắt, một đồng rưỡi cho một ngày, thuê hai phòng là ba đồng một ngày, họ còn phải đặt cọc hai đồng nữa.
Kim Lục Tử một hơi đưa ra mười đồng, nói: "Cứ tính nợ phần còn lại."
Cậu ta rõ ràng là khách quen ở đây.
Đối phương gật đầu, đưa chìa khóa cho bọn họ: "Hai căn phòng ở góc ngoài cùng bên phải của tầng hai, phòng 205 và phòng 206."
Sau khi đám người Thẩm Mỹ Vân cảm ơn xong liền đi lên phòng.
Mỗi người đều mở phòng của mình. Phòng không tính là quá lớn. Khi vừa bước vào phòng đã thấy hai chiếc giường trải ga trắng, đặc biệt bắt mắt.
Bên cạnh giường có một chiếc tủ nhỏ, có thể dùng để đựng đồ. Cửa sổ hướng ra ngoài, sau khi kéo rèm ra, có thể nhìn thấy những ngôi nhà nhấp nhô bên ngoài.
Giống như một giấc mơ huyền ảo, bên này là những tòa nhà bảy tám tầng, bên kia là những ngôi nhà lợp ngói đổ nát.
Dương Thành của bây giờ giống như có hai thái cực.
Một người ở thành phố, người kia ở nông thôn.
Một người xuất thân từ gia đình giàu có, người kia đến từ gia đình nghèo khó.