Nói xong những lời này, Thẩm Mỹ Vân cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại: "Em tắm xong chưa?" Cô định đứng dậy, lại bị Diêu Chí Anh ấn xuống: "Chị ngủ tiếp đi, em và anh Lục vừa mới nói, mọi người đã mệt mỏi mấy ngày rồi, chúng ta nghỉ ngơi hai tiếng đi, rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu tựa vào gối rồi ngủ thiếp đi, lần này là do quá mệt mà ngủ mất.
Diêu Chí Anh chăm chú nhìn cô một lúc, trong lòng khẽ thở dài, trên đời này sao có người xinh đẹp như vậy?
Mỹ Vân lớn hơn cô ấy chỉ vài tuổi, nhưng làn da của Mỹ Vân đẹp hơn cô ấy rất nhiều, trắng trẻo, thanh tú trong suốt, thậm chí như phát sáng dưới ánh mặt trời.
Ngoài ra còn có tóc, từ sau khi cô ấy sinh con, tóc của cô ấy đã rụng từng mảng, nhưng tóc của Mỹ Vân lại như thác nước, rũ xuống vai, có lẽ là do vừa gội xong, tóc hơi ướt nước cùng mùi thơm nhẹ phả vào mặt.
Đây có phải là mùi thơm không?
Không, đây chính là mùi hương nữ tính đập vào mặt cô ấy, đây là điều mà Diêu Chí Anh đã lâu rồi không có được.
Cô ấy nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Thẩm Mỹ Vân, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Tại sao cô ấy không có?
Cô ấy không thích sao?
Không, chính vì đời sống thanh niên trí thức nhiều năm nên khuôn mặt, làn da và cơ thể của cô ấy đều được cải tạo một làn, lại thêm sau khi sinh con, toàn bộ cơ thể cô ấy như thể lớn hơn một cỡ, ngay cả khi cân nặng của đã trở lại như trước nhưng vóc dáng thì không.
Diêu Chí Anh luôn có cảm giác mình là một phụ nữ trung niên, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân lại không có ý nghĩ như vậy, thật kỳ lạ.
Có vẻ như Thẩm Mỹ Vân lúc còn trẻ khi mới vào điểm thanh niên trí thức, nhưng sau nhiều năm như vậy, cô dường như không thay đổi gì nhiều.
Một khuôn mặt mịn màng, sáng bóng và xinh đẹp, ngay cả lông mày cũng không có nếp nhăn, không có dấu vết mệt mỏi.
Điều này khiến Diêu Chí Anh càng thêm ghen tị.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân tỉnh lại, cảm thấy Diêu Chí Anh có vẻ kỳ quái: "Sao vậy?" Cô xoa xoa khuôn mặt ngái ngủ của mình.
Diêu Chí Anh vội vàng nhào tới: "Mỹ Vân, chị dưỡng da thế nào vậy? Tại sao hai chúng ta gần như bằng tuổi nhau, nhìn em như trải đời nhiều năm, sao chị còn mềm mại như thế?"
Cô ấy đưa tay nhéo một cái. Quả thực nó mềm như đậu phụ, còn rất đàn hồi, nảy nảy, thật thoải mái.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút: "Chị dùng Nhã Sương đó, em không có sao?"
Cô nhìn thấy Diêu Chí Anh cũng dùng cái này.
"Nhưng, da của em khi dùng Nhã Sương vừa vàng vừa khô, còn da của chị thì trắng, mềm và ẩm."
Thẩm Mỹ Vân không biết nói gì.
Cô mỉm cười: "Chị cũng không biết nữa."
"Em chưa đi ngủ à?"
Diêu Chí Anh gật đầu: "Chỉ nhìn chị ngủ thôi, thật sự đẹp động lòng người."
"Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, làm sao anh ấy có thể nhịn được hay vậy?"
Chà chà chà, chủ đề lại đi chệch hướng rồi.
Thẩm Mỹ Vân lập tức đổi chủ đề: "Anh Lục có nói với em khi nào chúng ta sẽ ra ngoài không?"
Diêu Chí Anh nói: "Anh ấy nói là sẽ nghỉ ngơi hai tiếng. Chúng ta sẽ ra ngoài khoảng bốn giờ hơn, chúng ta đến chợ đêm trên đường Tây Hồ."
Thẩm Mỹ Vân đã nghe qua Chợ đêm Đường Tây Hồ. Tuy nhiên, ở đời sau, nơi này trở thành một truyền kì. Mặc dù Chợ đêm Đường Tây Hồ đã suy tàn nhưng nhiều người vẫn nhắc đến thời kỳ huy hoàng của nó.
Cả con đường đầy người qua lại tấp nập.
Tuy nhiên, Thẩm Mỹ Vân lại rất ngạc nhiên: "Đường Tây Hồ bây giờ đã mở rồi à?" Cô có ấn tượng là chỉ được mở vào đầu những năm 1980.
Lúc đó mới chỉ là nửa cuối năm 1978. Cô có nhớ nhầm không?
Diêu Chí Anh không biết chuyện này: "Em cũng không biết, chị muốn biết chi tiết thì hỏi anh Lục."
"Hỏi anh cái gì?"
Kim Lục Tử và Tiểu Hầu vừa lúc đã nghỉ ngơi xong, bọn họ đi đến thìnghe được vợ của mình muốn hỏi gì đó.