Hóa ra chữ này xuất hiện sớm như vậy. Cô im lặng một lúc rồi nói: "Tôi không phải là phú bà."
Cô chỉ cầm có mười ngàn đồng. Sao có thể coi là phú bà được.
"Không, không, không." Lâm Tây Hà là người đến từ Triều Châu. Họ tin tưởng vào phong thủy. Anh ấy cũng có thể xem tướng mạo, vì vậy anh ấy không nhịn được mà nhìn Thẩm Mỹ Vân."Trán cô đầy đặn, ấn đường sáng sủa, đuôi mắt cong hướng lên, sống mũi cao, gò má đầy đặn không quá gầy, cằm đầy. Nhìn đâu cũng thấy cô giống phú bà."
Anh ấy còn không nói là cô nhìn giống như phu nhân giàu có hàng đầu ở Tương Giang.
Nhìn người trông gầy nhưng khuôn mặt đầy đặn có thịt. Loại mặt này về cơ bản cuộc sống sẽ không tệ.
Thẩm Mỹ Vân không ngờ gặp được chuyên gia, cô kinh ngạc nói: "Anh còn biết xem tướng sao?"
Lâm Tây Hà khiêm tốn nói: "Chỉ là biết sơ sơ thôi."
Sau đó, anh ấy thay đổi chủ đề nói chuyện: "Phú bà, không biết lần này mọi người muốn mua bao nhiêu hàng hóa?"
Anh ấy trực tiếp bày hàng hóa lên tấm ván gỗ của mình, không, chính xác hơn là anh ấy bày những chiếc đồng hồ xếp đống, chất chồng lên nhau, kéo ra một chỗ.
Dành ra một chỗ để đám người Thẩm Mỹ Vân đến xem.
Thẩm Mỹ Vân nhìn đồng hồ đeo tay, rất nhiều loại giống như lần trước, nhưng phần lớn đều là loại bình thường, loại rẻ tiền nhất.
Cô cầm một cái lên nhìn thử.
"Tất cả đều ở đây?"
"Làm sao có thể?" Lâm Tây Hà mỉm cười, ánh mắt sáng ngời: "Cái này rẻ nhất, tôi đã nói qua rồi."
"Nếu cô muốn loại tốt, chỗ tôi ở đây cũng có." Anh ấy ngồi xổm xuống, lấy ra hai chiếc hộp dưới gầm bàn lên.
"Đây là mẫu mới, còn đây là mẫu cũ."
"Cô nhìn thử xem hai cái luôn chứ?"
Thẩm Mỹ Vân cầm lấy, Lâm Tây Hà cũng tiện tay mở hộp, hộp vừa mở ra, cô thấy bên trong đầy đồng hồ điện tử.
Khác với mấy loại ở phía trên bàn chỉ màu đen thuần khiết, hộp đồng hồ điện tử này có dây đeo đồng hồ màu bạc, có loại dây đeo màu đỏ và cả dây đeo màu xanh.
"Đây là mẫu màu mới được ra mắt gần đây. Tổng cộng có ba màu."
Trước đây, đồng hồ đeo tay đều chỉ có một màu, nhưng lần này có rất nhiều màu sắc khác nhau.
Đôi mắt của Thẩm Mỹ Vân sáng lên tại chỗ: "Loại này giá bao nhiêu?"
"Hai đồng rưỡi mỗi cái."
Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Ngoài màu sắc khác với so mấy mẫu trên bàn, thì có sự khác biệt nào không? Ví dụ như không thấm nước hoặc dạ quang?"
"Không có." Lâm Tây Hà lắc đầu.
"Vậy cái bên trên bàn kia anh bán bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi, Lâm Tây Hà xấu hổ xoa xoa tay: "Một đồng đi."
Thẩm Mỹ Vân " ?"
"Cho nên sau khi đổi màu thì giá tăng gấp ba?"
Lâm Tây Hà không biết nói gì, anh ấy suy nghĩ một lúc: "Giá mua vào của đồng hồ điện tử màu sắc rất đắt."
"Đây là chuyện không có cách nào khác."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Chúng tôi thành tâm lấy hàng, anh cho chúng tôi một mức giá sàn đi."
Kim Lục Tử nói: "Đúng vậy, Tây Hà, dù sao tôi cũng có thể được coi là khách hàng cũ của cậu, tôi cũng mang người của mình đến đây mua hàng nếu cậu báo giá cao quá, điều này thực sự không tốt chút nào."
Lâm Tây Hà cũng bình tĩnh nói: "Giá mua đồng hồ điện tử màu của tôi đã là một đồng rưỡi, thực tế tôi bán ra ngoài với giá hai đồng."
"Nếu các người lấy nhiều hơn, tôi có thể lấy giá một đồng tám, coi như tôi giảm giá ba hào."
Đây là bề mặt của lời nói thôi.
Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử trao đổi ánh mắt, hai bên đều gật đầu.
"Vậy thì lấy cái này đi."
"Còn có loại nào khác không?"
Lâm Tây Hà mở một chiếc hộp khác: "Đây là mặt đồng hồ có thể dạ quang, chính là kiểu dáng trước đây mà Anh Lục cũng đã nhập hàng."
"Cái này bao nhiêu không?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi.
Kim Lục Tử đang định nói thì lại bị Thẩm Mỹ Vân kéo lại: "Ông chủ Lâm, lần này chúng tôi lấy rất nhiều hàng, anh cho chúng tôi một cái giá thực tế đi, nếu giá tốt thì sau này chúng tôi sẽ tiếp tục lấy hàng của anh."