Thẩm Mỹ Vân dự định mua tất cả những thứ sẽ hợp mốt trong tương lai, thăm dò một chút tình hình thị trường.
Nghe được trong lòng cô đã có dự định, Diêu Chí Anh cũng không còn lo lắng nữa.
Tiếp theo, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu một trận mua mua mua, kẹp tóc màu đỏ giá ba xu một cái, Thẩm Mỹ Vân trực tiếp muốn một ngàn cái. Kẹp tóc màu đen giá một xu mười cái, mua một trăm cái lấy giá một hào. Cô liền mua một ngàn cái. Kẹp tóc hình con bướm giá một hào một cái. Cô lấy tám trăm chiếc, trực tiếp bao trọn một thùng hàng hóa của người ta.
Đã nhập xong hàng hóa nhỏ vụn này.
Thắt lưng nhiều lớp có giá tám hào một chiếc, nên cô ấy lấy năm trăm cái. Thẩm Mỹ Vân không chắc đây có phải là hàng dễ bán hay không nên cô không đòi hỏi nhiều.
Về phần quần ống loe và quần jean, Thẩm Mỹ Vân thực sự do dự, bởi vì quần áo không giống những món đồ khác, quần áo có size lớn nhỏ, khó có thể chắc chắn.
Kích cỡ của mỗi người là khác nhau.
Thấy Thẩm Mỹ Vân do dự, người bán hàng rong nói thẳng: "Ở đây chúng tôi bán size hai mươi bảy và hai mươi tám là bán tốt nhất. Nói chung, mọi người đều sẵn sàng mua quần jean và quần ống loe. Phần lớn là những cô gái chưa kết hôn, dáng người hơi gầy."
Quan trọng hơn, sau khi kết hôn, hầu hết họ đều sẽ sinh con, dáng người cũng sẽ có thể hơi mập hơn trước kia. Đặc biệt là đều không muốn chi tiền cho việc ăn mặc sau khi kết hôn.
Trên thực tế, cuộc sống có chồng con trói buộc một người phụ nữ đến mức có thể tiêu hết số tiền mình có cho chồng con.
Làm sao có thể sẵn sàng chi tiền để mua cho mình những bộ quần áo thời trang?
Thẩm Mỹ Vân nghe được lời này, mới thấy hết sức hợp lý. Sau khi kết hôn, rất ít phụ nữ sẵn sàng tiêu tiền cho bản thân, trừ khi gia đình chồng rất tốt và không có áp lực tài chính, lúc này mới cam lòng tiêu tiền cho bản thân.
Cô suy nghĩ một lúc: "Cái quần ống loe này bán như thế nào?"
"Năm đồng, tất cả đều là năm đồng."
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Quần ống loe của chị đắt hơn cả đồng hồ điện tử và kính mát gọng to."
Giá nhập hàng của một chiếc kính mát gọng to chỉ có một đồng sáu nhưng giá của chiếc quần ống loe này cao gấp bốn lần.
"Hai cái khác nhau chứ, người đẹp."
Bà chủ bán quần ống loe nghiêm túc nói: "Bọn họ không cần phiếu, mà tôi thì cần phiếu mua vải."
Nếu cần phiếu mua vải, đối phương sao có thể chất nhiều quần ống loe như vậy ở đây? Lấy đâu ra nhiều phiếu mua vải như vậy?
Hơn nữa, chợ đêm trên đường Tây Hồ nhỏ nổi tiếng vì không cần mua phiếu.
Chị ta vẫn cần phiếu sao?
Đây không phải nói đùa đúng không.
Thẩm Mỹ Vân không trả lời, chỉ nói: "Quần ống loe của chị đắt quá."
Bà chủ bán quần ống loe nói: "Bốn đồng tám. Nếu cô muốn nhiều hơn, tôi sẽ cho cô giá bốn đồng tám một chiếc."
Thẩm Mỹ Vân: "Hai đồng."
Cô không học được gì khác khi đến đây, cô học cách mặc cả!
Bà chủ bán quần ống loe: "?"
Đây không phải là trò đùa đúng không?
Mặc cả một nửa, giá mua vào còn chưa mua được giá hai đồng.
Chị ta trực tiếp lắc đầu: "Không thể, không thể, người đẹp, nếu như cô có thể lấy hàng được với giá hai đồng, thì cô muốn lấy bao nhiêu tôi cũng bán."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong cũng không vội đoán được giá quy định của đối phương, mỉm cười nói: "Hai đồng rưỡi."
"Không được."
"Tôi lỗ mất. Tôi không thể bán giá hai đồng rưỡi."
"Ba đồng."
Đối phương do dự một lát.
Thẩm Mỹ Vân nhìn là biết có triển vọng, Thẩm Mỹ Vân nói tới: "Thành thật mà nói, bà chủ, chị cũng biết lần này tôi đã mua rất nhiều hàng ở đây, vốn dĩ quần áo không nằm trong phạm vi nhập hàng của tôi. Ngay từ đầu tôi không có ý định kinh doanh quần áo, quá nhiều phiền toái."
"Nếu ba đồng không được vậy thì tôi đi. Khả năng cao là sau này tôi sẽ không tiếp xúc với ngành này nữa."