Thẩm Mỹ Vân dùng tay chạm nhẹ mũi cô bé: "Đúng vậy, cái gì cũng cần phải tiêu tiền."
"vậy nên mẹ phải nghĩ cách kiếm thêm một ít tiền."
Trong tay có tiền, trong lòng không sợ. Thứ hỏi có ai ngại nhiều tiền, chỉ là quá trình này cần phải cẩn thận một chút.
Nhưng không biết bên chỗ ba mẹ cô rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Khi nào mới có thể xuống đây.
*
Quân khu Mạc Hà 668, đội ngũ mặc quân phục đang kêu lớn những khẩu hiệu hùng hồn giữa trời băng tuyết lạnh giá. Vào lúc đang định giải tán
Người đưa thư đạp xe tới. Tiếng chuông leng keng của xe đạp thu hút sự chú ý của đám người bên này.
Sau khi Qúy Trường Tranh nói một câu giải tán liền sải bước chạy tới chỗ người đưa thư.
"Lão Trương, có thư của tôi không?"
Anh vừa mới kết thúc buổi huấn luyện, trên mái tóc ngắn còn phủ một tầng sương tuyết trắng tinh. Trên khuôn mặt anh tuấn cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Chảy từ xương mày xuống tới cánh mũi, cuối cùng đọng lại trên chóp mũi rồi chảy nhỏ giọt xuống đất.
Người đưa thư Trương tuy đã gặp qua khuôn mặt Quý Trường Tranh nhiều lần nhưng mỗi lần tới gần anh vẫn là một loại đánh sâu vào thị giác.
Diện mạo Quý Trường Tranh cực kì anh tuấn. Cho dù có cùng giới tính thì anh ta vẫn hơi ngây người một lúc.
Sau khi nghe đối phương hỏi chuyện.
Lúc này người đưa thư họ Trương mới hoàn hồn: "Có."
"Lần này là thật sự có." Liên tiếp hơn mười ngày, ngày nào Quý Trường Tranh cũng tới hỏi anh ta có thư hay không.
Hỏi tới mức anh ta cũng thấy sợ.
Anh ta vội xuống khỏi xe đạp, dựng xe đạp chắc rồi mới lấy ra hai lá thư từ cái túi đeo trên yên sau ra.
Đưa cho anh.
"Lần này anh có hai phong thư."
"Nhưng mà doanh trưởng Quý, Quý Yêu Nhi có phải cũng là anh hay không?"
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, bên quân đội bọn họ không có nhiều người họ Quý, cũng chỉ có một mình Quý Trường Tranh.
Còn Quý Yêu Nhi, tuy anh ta không quen người này nhưng suy nghĩ một lúc vẫn quyết định mang thư qua đây hỏi anh.
Quý Trường Tranh vừa nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên sinh động: "Là tôi."
"Là anh em tôi gửi thư cho tôi."
Cuối cùng cũng chờ được rồi.
Anh nhận thư từ trong tay người đưa thư họ Trương. Nhưng khi nhìn thấy địa chỉ bưu điện ở Bắc Kinh
Anh thoáng sửng sốt: "Sao lại gửi từ Bắc Kinh tới?"
Không phải là gửi từ tỉnh Hắc tới sao?
Dựa theo thời gian mà nói, anh em của anh hẳn là phải tới tỉnh Hắc rồi chứ.
Người đưa thư họ Trương đâu có biết.
Anh ta lắc đầu: "Một lá thư gửi tới từ Bắc Kinh, một lá thư gửi tới từ tỉnh Hắc."
"Anh xem thử sẽ biết."
Vừa nói xong, Quý Trường Tranh đã mau chóng nhìn nhìn lá thư. Nhưng khi nhìn thấy người gửi viết trên lá thư là Quý Minh Viễn.
Cháu trai?
Cậu ta gửi thư cho anh mình làm gì? Không phải là vì phải rời khỏi nơi này trở về Bắc Kinh nên khóc nhè đó chứ?
Chặn lại nghi hoặc trong lòng.
Quý Trường Tranh quay đầu, đuôi lông mày trước giờ không hề có vẻ hài hước mà mang theo vài phần nghiêm túc hơi nhíu lại: "Không còn nữa à"
"Chỉ có hai lá thư này?"
Một lá gửi từ Bắc Kinh tới, dựa theo thời gian hẳn là anh em anh đã gửi cho anh trước khi rời khỏi Bắc Kinh.
Lúc đó, không phải anh đã nhắn lại cho đối phương rồi sao?
Kêu anh em của anh tới đại đội tỉnh Hắc phải viết thư cho anh.
Thiêu Đao Tử đã được anh chuẩn bị hơn nửa tháng, ngày nào cũng bị một đám chiến sĩ nhòm ngó.
Nếu người anh em của anh còn không tới, anh sợ là sẽ không giữ nổi Thiêu Đao Tử nữa.
Dù sao thì ở nơi lạnh cắt da cắt thịt như ở Mạc Hà, nhấp một ngụm Thiêu Đao Tử đủ làm cả người trở nên ấm áp.
Đây chính là đồ bổ, thánh phẩm!
Đồ tốt như thế anh không muốn cho người khác, chỉ muốn để lại cho người anh em của anh.
Người đưa thư họ Trương nghe Quý Trường Tranh hỏi vậy bèn lật túi lần nữa rồi lắc đầu: "Không còn, chỉ còn hai lá thư này."