Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng sắp xếp.
Diêu Chí Anh nghe được một hồi mà vẫn chưa nghe thấy tên mình nên có chút luống cuống: "Vậy còn chị thì sao?"
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Chị và Tiểu Hầu thì ở lại cửa chính của cao ốc bách hóa đi, sáng nay bán hàng trình tự thế nào hai người đều đã quen rồi."
"Chí Anh, chị cầm loa hô còn Tiểu Hầu thì bán hàng, chị đứng thu tiền."
Cửa chính của cao ốc bách hóa cũng coi như nơi chủ chiến của bọn họ, đương nhiên không thể nào bỏ qua được.
Mặc dù Diêu Chí Anh cũng muốn được đi theo, nhưng lúc này vẫn phải biết phân rõ nặng nhẹ, vậy nên cô ấy cũng gật đầu: "Vậy chị sẽ bán với Tiểu Hầu."
Chia ra ba bên.
Nói làm là làm.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp bảo tài xế đã chở hàng đến đây cho bọn họ chở cô và Kim Lục Tử tới địa điểm bán hàng: "Anh Trương, anh chở tôi tới đại học Phục Đán đi, còn anh Lục thì tới miếu Thành Hoàng."
Anh Trương do dự một chút rồi nói: "Tôi không biết đường."
"Không sao, chúng ta cứ hỏi người là được." Anh ta được Lâm Tây Hà giới thiệu nên cũng coi như là một nửa người quen.
Thế nên bọn họ cũng yên tâm mà nhờ cậy.
"Vậy được, mọi người hỏi đường đi còn tôi lái xe cho."
"Cả lô hàng này nữa nhỉ?"
Hàng hóa được chất đầy lên xe xong, buổi sáng đã bán được mấy rương rồi nhưng vẫn còn rất nhiều.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Để Tiểu Hầu dọn mấy cái rương này tới cửa cao ốc bách hóa bán đi, còn lại thì anh cứ chở hết toàn bộ."
Cô định mang một nửa tới đại học Phục Đán, một nửa còn lại thì tới miếu Thành Hoàng, cô nghi ngờ thị trường ở miếu Thành Hoàng nhất định sẽ không quá khác biệt so với ở cao ốc bách hóa.
Nhưng những thứ như quần ống loe thì thị trường tốt nhất chính là ở dưới lầu ký túc xá đại học Phục Đán, thế nên cô định sẽ mang hết toàn bộ đi để bán hết ở đó.
Sau đó sẽ tới miếu Thành Hoàng.
Nghe cô sắp xếp như vậy thì Kim Lục Tử gật đầu nói: "Vậy anh Trương sẽ đi với tôi, anh ở bên cạnh xem có người nào định đục nước béo cò không, tôi sẽ trả tiền công cho anh, một buổi chiều mười đồng."
Đây là số tiền lớn đó!
Anh Trương vừa nghe thấy vậy thì đôi mắt cũng sáng lên, bọn họ làm tài xế thích nhất chính là mấy đồng thu nhập được thêm thế này.
"Không thành vấn đề."
Chờ sau khi đã sắp xếp xong thì Thẩm Mỹ Vân gọi Tiểu Hầu tới kéo hàng, năm rương đồng hồ đeo tay điện tử, ba rương màu đen, một rương màu sắc rực rỡ, cộng thêm một rương tầm nhìn ban đêm.
Tổng cộng có năm ngàn chiếc.
Thẩm Mỹ Vân tính toán một buổi chiều là có thể bán được hết số này đã là không hề tệ chút nào rồi.
Còn lại kèn ác-mô-ni-ca, băng đô, thắt lưng nhiều lớp, kẹp tăm và kính râm thì đều giữ lại một phần ba.
Số còn lại cô sẽ mang tới đại học Phục Đán và miếu Thành Hoàng bày bán.
Chuyến đi đến Phục Đại và miếu Thành Hoàng diễn ra suôn sẻ đến không ngờ chỉ trong một buổi chiều, hầu hết hàng hóa mang đến đó đều đã được bán hết.
Buổi tối nên về nhà nghỉ nghỉ ngơi, nhưng ai đã từng lập quán đều biết lượng khách về đêm rất đông.
Chợ đêm ở miếu Thành Hoàng, ký túc xá tan học.
Nơi nơi đều là dòng người tấp nập.
Thẩm Mỹ Vân thức đến chín giờ tối, sau khi thấy đèn trong ký túc xá tắt, cô nhờ tài xế Trương đến đón cô, tuy nhiên sau khi nghe anh Trương nói rằng Kim Lục Tử vẫn rất bận rộn ở miếu Thành Hoàng.
Sau đó cô đổi ý và dự định đến miếu Thành Hoàng trước.
Khi đến miếu Thành Hoàng, đã là 9 giờ 40, trong toàn bộ miếu Thành Hoàng vẫn còn rất nhiều người, nhưng hầu hết đều là những người trẻ tuổi, các đồng chí nam mặc quần áo lao động màu chàm và đội mũ, vừa đàng hoàng lại ngay ngắn. Những người đồng chí nữ thì có nhiều quần áo hơn.
Có người mặc váy liền áo và có người mặc áo khoác tây trang rộng thùng thình. Họ đều rất thời trang.