Cái này đắt hơn thịt, đến nỗi giỏ nấm tùng nhung này đã nằm ở đây được một thời gian. Nhiều người hỏi nhưng ít người chịu mua.
Nếu có đủ tiền để mua tùng nhung, ta cũng có thể mua hơn một cân thịt và cả gia đình có thể thưởng thức.
Quý Trường Tranh ậm ừ: "Vậy cô giúp tôi cân hết nhé." Từ khi đến Thanh Sơn thu thập, Mỹ Vân đã yêu thích tùng nhung ở đó, nhưng sau đó cô đi từ Mạc Hà đến Cáp Nhĩ Tân và không bao giờ có cơ hội quay trở lại.
Tùng nhung này đã đứng đó rất lâu nên Quý Trường Tranh sẽ không bỏ lỡ cuộc gặp gỡ hiếm hoi này.
"Tổng cộng ba cân rưỡi."
"Ba khối sáu."
Quý Trường Tranh trả tiền đàng hoàng, cầm túi rời đi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu sau này cô lại nhận được tùng nhung thì cứ ưu tiên tôi nhé, tôi sẽ đến mua."
Thoạt nhìn đã biết loại tùng nhung này được những người dân làng xung quanh hái trên núi. Tuy nhiên, không có nhiều cơ hội để có được loại tùng nhung này, đó là một điều khả ngộ bất khả cầu.
Tất nhiên người bán hàng sẽ đồng ý.
Sau khi Quý Trường Tranh rời đi cùng với thịt gà và tùng nhung.
Hợp tác xã cung ứng tiếp thị đột nhiên bùng nổ, các chị dâu thì thầm với nhau: "Không ngờ đoàn trưởng Quý lại biết nấu ăn?"
"Thật là một người chồng tốt."
"Tôi thấy Thẩm Mỹ Vân thật có phước."
Nói xong, có người không khỏi chua chát nói: "Phụ nữ vui sướng thì đàn ông phải đau khổ. Phụ nữ chúng ta ở nhà mà không lo được công việc ở nhà thì chúng ta là người thất trách!"
Một người chị dâu nhanh miệng hỏi ngược lại: "Chị dâu Cầm, em muốn hỏi chị, chị có muốn có người nấu ăn trước mặt chị ba lần một ngày không?"
Nói xong, người ban đầu nói những lời mỉa mai đột nhiên im lặng.
Là cô ấy không muốn sao?
Là không thích sao?
Không, là không có điều kiện.
*
Ở bên kia, sau khi Quý Trường Tranh rời khỏi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẫn còn mười lăm phút để luyện tập.
Quý Trường Tranh gần như chạy về nhà, rửa con gà vào ao trong sân, lập tức chặt thành từng mảnh, cố ý nhỏ tiếng một chút, để không làm phiền người đang ngủ trong nhà.
Nhưng may mắn thay, Thẩm Mỹ Vân đang ngủ say, cho dù Quý Trường Tranh đã chặt một con gà, bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Quý Trường Tranh thở phào nhẹ nhõm. Sau khi gói các miếng thịt gà lại, anh cho vào nồi thép, đổ đầy một nồi nước rồi ngâm nấm tùng nhung. Không lãng phí thời gian, anh cũng lấy bếp than ra.
Đốt xong, thấy lửa đủ nóng rồi nên đặt nồi thép lên và hầm gà trước.
Sau khi đi tập về, anh vặn lửa to trong bếp than xuống lửa nhỏ.
Sau khi chờ đợi một loạt nhiệm vụ hoàn thành thì cũng đã muộn rồi. Anh lập tức thay quần áo và đi thẳng đến sân tập.
Bởi vì đang nghĩ đến Mỹ Vân ở nhà và con gà trong nồi, Quý Trường Tranh không thể không nhìn đồng hồ suốt buổi sáng luyện tập.
"Sao vậy? Vội vàng muốn trở về như vậy sao?"
Triệu Hướng Viễn nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ anh đang giấu mỹ nhân của mình trong hoàng thất à?" Cậu ấy là người quen của Quý Trường Tranh, tất nhiên là biết vợ đối phương đã đi mở trang trại chăn nuôi ở bên ngoài gia đình.
Quý Trường Tranh bình tĩnh nói: "Người yêu của tôi đã trở lại."
Lông mày nh nhướng lên, có chút tự hào khó tả.
Điều này làm cho Triệu Hướng Viễn dừng lại một chút: "Đấy nói có sai đâu, tự dưng lại sốt ruột muốn về nhà như thế?" Người này bình thường tập luyện như ác ma vậy.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Cậu không hiểu đâu."
Một người độc thân không hiểu được có vợ là tốt như thế nào.
Triệu Tương Viễn: "..."
Sau khi huấn luyện xong, nhìn bóng dáng vội vã rời xa của Quý Trường Tranh, Triệu Hướng Viễn hít một hơi nói: "Có người yêu thì tốt lắm chắc?"
Đến nỗi khoe khoang trước mặt cậu ấy sao?
Các đồng chí xung quanh cười lớn: "Có người yêu đương nhiên là tốt rồi, có người yêu rồi thì biết."