Thân hình của Trần Thu Hà không béo cũng không gầy mà thiên về thon thả nên Thẩm Mỹ Vân đã lấy cho bà ấy tất cả những cỡ vừa phải.
Đương nhiên, các dì béo trong sân không thể thử, nhưng các chị em dâu và các cô gái chưa chồng có thể thử và chào nhau sau khi mặc vào.
"Thế nào, nó có hợp với tôi không?"
"Trông rất đẹp."
Người nói câu này không phải Thẩm Mỹ Vân mà là hàng xóm: "Bộ váy này đẹp thật. Nếu thắt lưng buộc chặt hơn nữa thì trong có vẻ eo càng nhỏ hơn không?"
"Tiểu Lan, không nói chứ nếu em mà mua cái quần áo này thì lần sau đi hẹn hò mà mặc chiếc váy này thì tôi đảm bảo rằng em sẽ có buổi hẹn hò thành công ngay lần thử đầu tiên."
Nói xong câu này, một số cô gái chưa chồng có mặt đều cảm động."Tôi muốn một bộ, tôi muốn một bộ."
"Chị Mỹ Vân, mua thứ này kiểu gì giờ?"
Nhiều người liên tiếp hỏi.
Giá cả không hề rẻ, nhưng những cô gái trẻ có thể ở lại Bắc Kinh này cơ bản là có tiền.
Ở đó có việc làm, ngoài số tiền hàng tháng đưa về cho gia đình, còn có thể tiết kiệm được một ít.
Nếu quyết tâm mua thì vẫn có thể mua một bộ.
Thẩm Mỹ Vân thực sự không ngờ rằng người khác sẽ chú ý đến bộ quần áo cô tặng mẹ.
Cô suy nghĩ một lúc: "Nếu mọi người thực sự muốn, tôi sẽ nhờ bạn tôi gửi một ít qua."
"Vâng, chị Mỹ Vân, tôi muốn bộ tây trang cỡ lớn này."
"Tôi muốn chiếc quần ống loe."
"Tôi muốn chiếc áo len đan màu trắng này."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân ghi lại nhu cầu của họ, cô đang định gọi điện, thì có một người chị dâu nhanh tay tìm thấy chiếc áo khoác Thẩm Mỹ Vân mua cho Thẩm Hoài Sơn, vội hỏi: "Có kiểu dáng nam giới như thế này không?"
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, một lúc sau mới lắc đầu: "Không, những thứ này tôi mua riêng cho ba và cậu tôi."
Chỉ có hai cái.
Đối phương cảm thấy tiếc nuối: "Sau giờ làm việc có thể cho người già của tôi qua mặc thử được không? Nếu mà mặc đẹp."
Đối phương mặt dày hỏi: "Mỹ Vân, khi nào có thời gian mang cho tôi một cái nhé, người đàn ông của tôi là trụ cột của gia đình. Trụ cột thì tất nhiên phải mặc cho đàng hoàng."
Chuyện này -
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Nếu có cơ hội gặp được anh ấy, nhất định sẽ mang về một ít."
Về việc kinh doanh thì chắc chắn không từ chối đơn hàng.
Tiểu Hầu đang ở nhà họ Quý, Thẩm Mỹ Vân gọi đến nhà họ Quý và bảo cậu ta mang quần áo đến. Cô cũng đặc biệt nói với cậu ta rằng số lượng sẽ tăng gấp đôi, lợi cũng tăng gấp đôi so với số tiền ban đầu.
Tốc độ của Tiểu Hầu rất nhanh, không đến nửa giờ đã đến nơi. Chỉ là nhìn bộ dáng thở hổn hển kia chắc là phải hỏi đường không ít, nếu không cũng không đến được.
Dù sao Tiểu Hầu cũng chưa từng tới nhà họ Thẩm.
"Đến rồi." Thẩm Mỹ Vân nhận lấy hàng: "Cảm ơn, cậu đã vất vả rồi."
Tiểu Hầu cười toe toét: "Đây là việc nên làm."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân bảo Trần Thu Hà cất quần áo ban đầu đi, cô liền đem đồ mới đến để trên bàn. Rồi để mọi người lựa chọn.
Bản thân cô đứng ở cửa cùng Trần Thu Hà và thì thầm: "Mẹ ơi, mẹ có muốn tìm một công việc bán thời gian không?"
Sau khi nói điều này, Trần Thu Hà sửng sốt: "Công việc bán thời gian gì ở đây?"
"Bên bọn con có hoạt động, là mua quần áo trích phần trăm, mẹ chỉ cần mặc quần áo đến trường. Nếu ai đó thích, thì mẹ giới thiệu quần áo cho họ."
"Như hoa hồng bán một chiếc áo khoác lớn như thế này là hai nhân dân tệ, và hoa hồng cho chiếc quần ống loe là một tệ -"
Cô mỉm cười nói: "Khác không có gì nhưng tiền cơm một tháng vẫn có thể kiếm được." Tuy cô giàu có nghĩa là mẹ cô cũng giàu, nhưng ai ngại tiền nhiều chứ?
Hơn nữa, đó là việc lớn làm không cần vốn, đây là chuyện tốt mà người ngoài không thể tìm được, Thẩm Mỹ Vân chỉ yên tâm giao cho người thân cận của cô.