Cô vừa vặn thừa dịp lúc này để đi dạo phụ cận, mua chút đồ ăn về, đang định hỏi xem xung quanh trường có nhà nào không. Tốt nhất nên mua một căn để Miên Miên có một chỗ ở buổi trưa rồi nghỉ ngơi và có đồ ăn để tự học buổi tối.
Với suy nghĩ này trong đầu, cô hỏi.
"Hướng Phác, cháu có quen ai ở đây không?"
"Dì muốn mua một căn nhà gần đây, hoặc thuê một căn nhà, để Miên Miên có chỗ nghỉ ngơi vào buổi trưa, hoặc có chỗ ăn khi học buổi tối."
Ôn Hướng Phác nghĩ nghĩ, nói:
"Để cháu đi hỏi thầy của cháu, thầy ấy có nhiều tin tức trong trường học lắm."
Thẩm Mỹ Vân: "..." Nếu cô nhớ không lầm, thì thầy của Ôn Hướng Phác là một viện sĩ đi, thôi thì không cần lấy việc nhỏ này đi hỏi đối phương làm gì.
"Không, không, không, thầy của cháu là người làm việc lớn, chuyện nhỏ thế này đừng quấy rầy thầy ấy."
Ôn Hướng Phác: "Thầy cháu có trợ lý sinh hoạt, để cháu đi hỏi trợ lý sinh hoạt xem."
Thật sự là cậu không coi đối phương như người ngoài, Thẩm Mỹ Vân ngăn cản không được, nhưng dù sao cậu cũng không thẳng tắp như lúc còn nhỏ.
Ngược lại nhặt đồ trong tay lên nói: "Chỉ cần bảo là dì Thẩm mang chút đồ ăn tới thăm mọi người, bọn họ nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ."
Hơn nữa cậu còn có anh chị em đồng môn, tin tức của họ chắc chắc sẽ rộng hơn tin tức của cậu.
Quả nhiên, sau khi Ôn Hướng Phác mang đồ vào, các anh chị em đang bận rộn trong phòng thí nghiệm lập tức nhìn sang: "Hướng Phác, người phụ nữ Hương Giang kia lại đến gặp à?"
Bọn họ không có hảo cảm gì với người phụ nữ kia, mỗi lần đến là lại vênh váo tự đắc.
Ôn Hướng Phác lắc đầu: "Không phải."
Cậu đặt túi lưới nylon lên bàn: "Là mẹ Miên Miên, dì ấy tới thăm tôi, mua rất nhiều thứ, mọi người lại đây ăn đi."
Tnh thoảng cậu cũng rất bận. Các sư huynh cũng sẽ mang đồ ăn cho cậu, qua đi lại lại, Ôn Hướng Phác mới biết được mối quan hệ giữa con người với nhau.
Vịt quay Bắc Kinh được gói trong giấy kraft, vừa đặt lên bàn đã có mùi thơm bay ra.
Các anh chị em đang thực hiện thí nghiệm không khỏi sụt sịt: "Đây có phải là vịt quay của Toàn Tụ Đức không?"
Cái này nổi tiếng là đắt tiền, cho dù là bọn họ cũng không nhất định bằng lòng mua, chỉ có thầy hướng dẫn đôi khi thấy bọn họ vất vả quá nên thỉnh thoảng cũng mang một con qua, nhưng đó chỉ là thiểu số.
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng, mở túi lưới nylon lấy ra từng cái một: "Còn có đậu phụ, canh cay Hà Nam, bánh lừa nữa."
Đặc biệt là bánh lừa, còn chuẩn bị hai phần, vừa thấy đã biết là dì Thẩm chuẩn bị cho cậu và các anh chị em đồng môn một phần.
Điều này khiến trong lòng Ôn Hướng Phác có một cảm giác khó tả.
Người phụ nữ Hương Giang được cho là dì do mẹ gửi đến và có quan hệ huyết thống, mỗi lần đến đều mang theo những thứ hoa không quả.
Rõ ràng không có quan hệ huyết thống, nhưng dì ấy đã cân nhắc mọi mặt, chỉ có thể nói có một số việc thật sự không phải do quan hệ huyết thống duy trì.
Ôn Hướng Phác vừa xưng tên xong, mọi người lập tức dừng lại việc đang làm: "Chừa cho tôi một ít vịt quay Bắc Kinh, chừa cho tôi."
"Tôi muốn ăn bánh lừa."
"Tôi, tôi, tôi muốn ăn canh cay Hà Nam, đã lâu tôi không được ăn canh cay rồi."
Phòng thí nghiệm thường vắng vẻ đột nhiên trở nên sôi động và nhộn nhịp với sự xuất hiện của những món ăn này.
Ôn Hướng Phác nói: "Đều có mà."
Cậu mở gói giấy kraft và nhìn thấy cả một con vịt Bắc Kinh bên ngoài giòn và bên trong mềm, dính chặt vào thịt nạc.
Dùng một cuộn bột màu trắng và thêm vài lát dưa chuột, lúc đầu sẽ giòn, sau đó mềm và thơm, vị tươi mát của dưa chuột, ngon đến mức khiến người ta nóng lòng muốn cắn đứt lưỡi.
Ôn Hướng Phác thực sự đói.
Lịch trình của họ thậm chí còn khắc nghiệt hơn so với học sinh cấp ba.