[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2261 - Chương 2261: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 4

 Chương 2261: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 4 Chương 2261: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 4 Chương 2261: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 4

Cậu đã mất ba khi mới sinh ra, mẹ cậu cũng ra đi không lâu sau đó, tuổi nhỏ đã mất bà nội, ông nội luôn ở căn cứ, cậu đã nương tựa sống cùng quản gia Lý đã nhiều năm như vậy, xung quanh cậu cũng chẳng có lấy một người thân ruột thịt.

Bây giờ cậu đã lớn và thành đạt hơn nên có khá nhiều người đến nhận làm người thân của cậu.

Thật nực cười.

Liễu Bội Lan hoảng sợ khi bị thẩm vấn, nhưng bà ta nhanh chóng kiếm cớ: "Ngày xưa nhà chúng ta nghèo, dì không muốn đến nhà họ Ôn tống tiền. Bây giờ nhà ta khá hơn rồi. Mẹ ruột của cháu cũng tìm đến dì, muốn dì chăm sóc cháu nhiều hơn."

"Hướng Phác, theo dì đi ăn cơm đi, dì chụp ảnh gửi cho mẹ cháu."

"Chị ấy thật sự rất nhớ cháu."

Ôn Hướng Phác nhấp môi thành một đường thẳng: "Nếu bà ta nhớ tôi, thì bà ta đã không rời bỏ tôi."

Nói đến cũng thật nực cười, cậu đã sống mười chín năm rồi, mới biết rằng người mẹ mất tích của mình vẫn còn sống và bà ta đang sống một cuộc sống tuyệt vời ở Hương Giang.

Lẽ ra cậu nên vui mừng, ít nhất đối phương còn sống, trên đời này cậu có một người thân ruột thịt khác, nhưng cậu không vui, thậm chí còn có chút buồn bã.

Mẹ cậu vẫn còn sống khỏe mạnh nhưng đã bỏ cậu mà đi.

Cậu không hiểu tại sao.

Nếu lựa chọn rời đi vào năm đó thì tại sao bây giờ lại xuất hiện?

Liễu Bội Lan muốn giải thích điều gì đó khác.

Bên kia, Thẩm Mỹ Vân không biết từ lúc nào đi tới, cô cau mày hô một tiếng: "Hướng Phác, sao cháu không đi?"

Sự xuất hiện của cô lập tức cứu Ôn Hướng Phác: "Đây ạ."

Cậu trực tiếp không để ý đến Liễu Bội Lan, đi đến chỗ Thẩm Mỹ Vân, nhìn như vậy là cậu trực tiếp không để Liễu Bội Lan vào mắt

Trong lòng Liễu Bội Lan lập tức không thoải mái, bà ta đuổi theo chất vấn: "Cô ta là ai?"

Tại sao bà ta tới tìm Ôn Hướng Phác nhiều lần như vậy, nhưng đối phương lại không chịu rời đi cùng bà ta, nhưng đồng chí nữ trước mặt bà ta chỉ đến một lần, mà cậu đã sẵn sàng đi theo người kia.

Ôn Hướng Phác khẽ cau mày: "Việc này tựa hồ không liên quan đến dì."

"Sao lại không liên quan?" Liễu Bội Lan lớn tiếng hét lên, dùng mọi cách nhấn mạnh: "Dì là dì của cháu, là người dì có quan hệ huyết thống."

"Là mẹ ruột của cháu kêu dì tới tìm cháu."

Thẩm Mỹ Vân có chút khó hiểu, cô nhìn Liễu Bội Lan từ trên xuống, Liễu Bội Lan kỳ thật cũng rất xinh đẹp, nhưng không bằng chị gái Liễu Văn Bội. Cộng với những năm tháng sống nghèo khổ, gương mặt của bà ta đã có nếp nhăn sau nhiều năm làm việc vất vả.

Thẩm Mỹ Vân vẫn luôn là người tốt bụng, nhưng lần này ánh mắt có chút phê phán: "Mẹ ruột có ở đây không? Mẹ ruột của thằng bé đã chết, bị liệt hay không thể cử động sao? Chẳng lẽ bây giờ lại cần tìm một người ngoài đến gặp họ đứa con mình vứt bỏ trước đó?" ?" Lời này quá sắc bén.

Hiện trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Liễu Bội Lan mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Bà ta cũng biết chị mình làm như vậy là không tốt, nhưng đối phương thực sự không thể đi qua được nên bà ta cũng không thể làm gì được.

Ôn Hướng Phác cảm thấy rất vui mừng khi nhìn thấy Liễu Bội Lan bị á khẩu.

Mấy ngày nay cậu đều đang nhẫn nhịn trong lòng, nhưng sự xuất hiện của Thẩm Mỹ Vân lại khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Mỹ Vân nhìn Ôn Hướng Phác như vậy, trong lòng khẽ thở dài. Hướng Phác được dạy dỗ rất tốt, biết phải phép, hiểu chuyện và kính trọng người lớn tuổi.

Nhưng chính vì điều này mà cậu đã bị người lớn lên mặt.

Nhưng nói cách khác.

Liễu Bội Lan xứng làm người lớn sao?

"Đi thôi." Thẩm Mỹ Vân nháy mắt với Ôn Hướng Phác.

Ôn Hướng Phác gật đầu, đang định rời đi.

Liễu Bội Lan lại đuổi theo, lại bị Thẩm Mỹ Vân ngăn lại, liếc bà ta một cái, khinh thường nói: "Muốn tống tiền à?"

Bình Luận (0)
Comment