Thẩm Mỹ Vân nhìn mãi nhưng cũng không ưng ý, cô suy nghĩ một lúc, dứt khoát không mua nữa, định đi thẳng đến Lỗ Gia Ban, nhờ Thầy Lỗ làm vài món ngon, làm xong cô sẽ gói mang về.
Cô biết Lỗ Gia Ban ở đâu, nhẹ nhàng tìm đến, vì chưa đến Tết nên Lỗ Gia Ban không bận rộn, thậm chí Thầy Lỗ cũng đang nhàn rỗi tách đậu.
Thấy Thẩm Mỹ Vân đến.
Thầy Lỗ ngạc nhiên: "Đồng chí Thẩm?" Ông ta biết Thẩm Mỹ Vân, vì khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh kết hôn, nhà họ Quý đã mời Lỗ Gia Ban lo việc cỗ bàn.
Thẩm Mỹ Vân thuận tay đặt hộp bánh quy đào mua trên đường lên bàn: "Thầy Lỗ, thật sự quấy rầythầy rồi, em muốn đến nhờ thầy giúp một việc."
Lên nhà không thể tay không, đây là nguyên tắc sống cơ bản của Thẩm Mỹ Vân. Mặc dù Thầy Lỗ không quan tâm đến hộp bánh quy đào này, nhưng ông ta vẫn trân trọng tấm lòng của người ta đến nhà, ít nhất là họ vẫn quan tâm đến ông ta.
Thái độ của ông ta lập tức dịu dàng hơn vài phần: "Em cứ nói."
Thẩm Mỹ Vân tóm tắt ý định của mình, Thầy Lỗ nghe xong: "Làm thì có thể làm, nhưng-" Ông ta cũng nói ra lo lắng của mình: "Những món ăn này phải làm xong mới ngon, nếu em mang từ đây về nhà, e rằng hương vị sẽ thay đổi phần nào.
Nói đến đây, ông ta nói thẳng: "Nếu em tin tthầy, thầy sẽ cho Tiểu Đậu Tử đi cùng bà để nấu ăn tại nhà." Tiểu Đậu Tử là đồ đệ thứ hai của ông ta, đồ đệ lớn hôm nay đi cỗ bàn bên ngoài.
Tất nhiên Thẩm Mỹ Vân biết nấu tại nhà tốt hơn, cô giang tay: "Chiều em đi mua, không mua được nguyên liệu tươi."
Nếu không, cô cũng sẽ không nghĩ đến việc nhờ người ta nấu xong rồi mang về.
Thầy Lỗ nói: "Chúng tôi có sẵn nguyên liệu, em chọn vài món, thầy sẽ bảo Tiểu Đậu Tử mang qua cho em."
Mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên: "Cũng có thể như vậy sao?"
Thầy Lỗ cười: "Bằng không em tưởng chúng tôi kiếm sống bằng nghề này bằng cách nào?"
Người làm cỗ bàn mà nếu ngay cả nguyên liệu cũng không chuẩn bị thì họ còn làm cỗ bàn gì nữa.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì em phải xem kỹ đây."
Thầy Lỗ dẫn cô đến chỗ thớt để xem, những nguyên liệu ở đó đều tươi ngon.
Thẩm Mỹ Vân nhìn quanh: "Cho tôi một món thịt băm xào dưa bò, một món thịt ba chỉ kho tộ, một món lòng lợn hầm, một món lăn dọc mùng và một món chè đậu xanh."
Cả năm món này đều là món ăn đặc sản của Bắc Kinh.
Cũng vừa vặn để cho Cao Dung nếm thử.
Thầy Lỗ ghi chép từng món.
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng rồi, em còn mua thêm bụng lợn hầm gà, món này đồ đệ của thầy có thể giúp em làm cùng được không?"
Nếu có người làm, đương nhiên cô sẽ được thảnh thơi.
Thầy Lỗ đi tìm Tiểu Hoàng Đậu, Tiểu Hoàng Đậu có gương mặt dài, lập tức gật đầu lia lịa: "Không vấn đề gì."
"Vậy thì được rồi, vất vả cho thầy Hoàng Đậu rồi."
Thẩm Mỹ Vân hỏi Thầy Lỗ: "Giá cả tính thế nào?"
Thầy Lỗ đưa cho cô bảng báo giá trên thực đơn: "Nếu chúng tôi cung cấp nguyên liệu và đến nhà làm cỗ bàn thì tổng cộng là mười chín đồng."
Thẩm Mỹ Vân nhìn giá cả, món đắt nhất là thịt ba chỉ kho tộ bốn đồng, món rẻ nhất là chè đậu xanh tám hào.
Cộng thêm phí đi lại, tổng cộng là mười chín đồng.
Cũng có thể chấp nhận được, Thẩm Mỹ Vân không cần cung cấp nguyên liệu, cô trực tiếp đưa hai mươi đồng: "Số tiền còn lại coi như tiền thưởng cho Tiểu Hoàng Đậu."
Tiểu Hoàng Đậu nghe vậy, liền mỉm cười: "Cảm ơn Thẩm đồng chí." Thầyđã nói, trừ lúc tiếp đơn, nếu gặp được chủ nhà hào phóng, có thể bỏ túi riêng.
Thẩm Mỹ Vân: "Còn phải phiền cậu đi một chuyến nữa." Bây giờ đã bốn giờ rồi, làm xong những món này ít nhất cũng phải mất hai tiếng.
"Được thôi!"
Tiểu Hoàng Đậu xách một túi nguyên liệu theo sau Thẩm Mỹ Vân trở về khu tập thể phụ trung.
Vừa vào nhà, Thẩm Mỹ Vân đã dẫn Tiểu Hoàng Đậu đến bếp, cô vốn định phụ giúp, nhưng lại bị Tiểu Hoàng Đậu đuổi ra ngoài: "Không cần không cần, chị, chị cứ ra ngoài đi, trong vòng hai tiếng, em đảm bảo sẽ làm xong cho chị."