Lúc này không thể đi, đi là lỗ to.
Chỉ có thể nói, bên nặng bên nhẹ, để Tiểu Hầu và Đại Hà đảm nhiệm trang trại chăn nuôi, cô thì phụ trách cửa hàng quần áo bên này.
Chuyện này cô đã thương lượng với Tiểu Hầu từ sớm rồi.
Nghe nói trên đường về sẽ có người đồng hành, Trần Ngân Diệp lập tức vui vẻ: "Ngày mười cháu bắt đầu nghỉ, anh Tiểu Hầu bên này ngày mấy thì đi ạ?"
Cô ấy còn muốn mua cho ông một chiếc áo, mùa chút lá cây thuốc lá tốt, rồi mua chút rượu Nhị Oa Đầu ông ấy thích uống, còn mẹ cô ấy, cô ấy muốn mua một cái khăn cho mẹ, còn ba cô ấy, Ngân Diệp không thích lắm, không muốn mang về gì nhưng nghĩ lại, không mang gì cho ba, đến lúc đó ông sẽ buồn, vậy mua cho ba một bao thuốc là Đại Tiền Môn thôi vậy.
Tiểu Hầu được hỏi thăm đang đứng ở cửa, cậu ta nói: "Tôi lúc nào cũng được."
Về sớm chút giúp đỡ trang trại chăn nuôi cũng được.
"Vậy chúng ta cùng đi."
Tiểu Hầu ừm một tiếng, cậu ta có chút lo lắng: "Chị dâu, nếu chị không về, tôi sợ tôi và Đại Hà ở trang trại chăn nuôi sẽ không xử lý được."
Cuối năm bán hàng giao hàng phải thương lượng thu tiền, những việc này đều cần họ ra măt.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ: "Tạm thời tôi không qua được, như vậy đi, để tôi hỏi xem chị dâu tôi rảnh không, nhờ chị ấy qua một chuyến."
"Năm nay chúng ta cũng không mua nhiều heo, sau khi chọn bán những con lớn, giữ lại những con vừa và nhỏ, đợi đến tết đoan ngọ năm sau bán tiếp."
Trang trại chăn nuôi của họ mới mở được bảy tám tháng thôi, mấy con heo nuôi lấy thịt không lớn nhanh đến vậy.
Nghe nói Tống Ngọc Thư sẽ qua, Tiểu Hầu thở một hơi, năng lực của Tống Ngọc Thư rõ như ban ngày, có cô ấy cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tốc độ Thẩm Mỹ Vân rất nhanh, đảo mắt nhân lúc buổi trưa không bận, liền gọi điện cho Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư cuối năm cũng bận.
Nhưng dù sao cũng là em chồng nhờ, cô ấy chưa nghĩ đã đồng ý: "Đi được, nhưng chị nói trước, chị chỉ có thể ở đó được ba ngày thôi, nói họ mau chóng sắp xếp mọi việc ra cho chị, ba ngày này chị xử lý ào ào cho em."
Thẩm Mỹ Vân: "Được ạ, em sẽ nhắn cho Tiểu Hầu và Đại Hà."
"Chị, thật sự cảm ơn chị ạ, không bàn cái khác, quần áo sau này của chị em sẽ bao hết."
Lời này Tống Ngọc Thư thích nghe: "Thật sao?"
"Em đợi đó, đợi cuối năm chị về sẽ đến cửa hàng của em chọn lựa."
Thẩm Mỹ Vân: "Được ạ."
Giải quyết xong vấn đề đón tết ở trang trại chăn nuôi, Thẩm Mỹ vân bèn để Tiểu Hầu về, cơ bản các việc cô đều liệt vào điều lệ.
—Căn dặn cậu ta.
"Cuối năm chăn trại chăn nuôi của chúng ta cũng không cần thu mua ngải cứu, cậu chỉ cần phối hợp với Đại Hà bán các mặt hàng vận chuyển thôi, chuyện thương lượng thu tiền cậu chỉ cần tìm chị dâu của tôi là được."
Tiểu Hầu rất thích được phân việc rõ ràng như thế này, cậu ta đương nhiên lập tức gật đầu.
Sau đó cậu ta rời đi.
Thẩm Mỹ Vân cũng bắt đầu bận rộn, người trong nước quanh năm dù có bận tới đâu, đến cuối năm ít nhiều cũng sẽ đi mua một bộ quần áo mới, đặc biệt là năm nay mở cửa không ít, bán quần áo cũng không cần trữ vải như năm trước.
Quần áo may sẵn không cần tem vải xuất hiện đã nhanh chóng làm bùng nổ thị trường.
Thẩm Mỹ Vân nhìn ra, đến cuối năm, thị trường sẽ bạo phát nhu cầu.
Vậy nên trước ba ngày trong cửa hàng, sau khi giao xong việc cho Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Hoa, bèn để họ trông tiệm, không đợi Cao Dung đến Bắc Kinh, cô đã tự mình đi một chuyến đến phương Nam.
Lần này nhiều hàng, cô nghĩ đi nghĩ lại kiểu dáng vẫn nên là tự mình đi chọn, như này mới có thể an tâm hơn chút.
Chỉ là lần này đi không có Tiểu Hầu.