Trần Thu Hà: "Thế thì tốt rồi." Bà ấy còn lo vì chuyện ăn bữa cơm đoàn viên ngày Tết mà khiến Mỹ Vân và nhà chồng xảy ra mâu thuẫn.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Con vào đưa đồ ăn sáng cho Mỹ Vân, rồi ra giúp mẹ nhé."
Nhìn cảnh này.
Trần Thu Hà lắc đầu, bật cười, người trẻ yêu nhau mặn nồng, còn bà ấy thì đã lớn tuổi nên suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quý Trường Tranh vào phòng tìm Thẩm Mỹ Vân, cô còn chưa dậy, trời lạnh như cắt, nửa đầu đêm qua cô ngồi đếm tiền, nửa sau thì quấn quýt bên Trường Tranh, đến giờ Thẩm Mỹ Vân cảm thấy như mình sắp gãy xương đến nơi.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Thẩm Mỹ Vân nhấc tay lên, ê ẩm ghê, thôi, không dậy nữa.
Quý Trường Tranh nhìn thấy một cục nhỏ đang chui rúc trong chăn, anh không khỏi bật cười: "Không muốn dậy thì thôi."
"Anh để đồ ăn sáng ở đầu giường cho em rồi đấy."
"Ngoài ra, anh cũng đã nói với ba mẹ rồi, trưa nay chúng ta ăn Tết ở nhà, tối sẽ về sau."
Nói xong, Thẩm Mỹ Vân ngay lập tức hết buồn ngủ, thò đầu ra khỏi chăn: "Anh nói với ba mẹ anh thế nào?"
Quý Trường Tranh ngồi xuống bên mép giường: "Thì bảo họ sang ăn cơm, ba mẹ bảo trưa không đi được, rồi anh bảo tối sẽ về."
Lời nói nhẹ nhàng thoang thoảng như mây gió khiến Thẩm Mỹ Vân nhất thời không biết phải nói gì.
"Bọn họ không tức giận chứ?"
Quý Trường Tranh: "Tại sao phải tức giận?"
"Mỹ Vân, em muốn ở nhà đón năm mới, đó là điều đương nhiên thôi, không cần phải để ý đến cảm xúc của người khác."
Ngay cả anh cũng không cần.
Thẩm Mỹ Vân biết, thế nhưng nhiều khi khi lập gia đình rồi thì không còn là một người độc thân nữa, phải cân nhắc đến cảm xúc của mọi người.
Bởi vì đó chính là xây dựng gia đình.
Cô im lặng một lúc, không nói gì, chỉ rúc sâu hơn vào trong lòng Quý Trường Tranh, hai tay ôm lấy vòng eo cứng cáo của anh.
Một lúc lâu mới nói: "Quý Trường Tranh, sao anh tốt vậy chứ."
Anh tốt với cô một cách âm thầm như thế, luôn luôn thuận theo ý kiến của cô và bất cứ việc gì cũng suy nghĩ cho cô.
Quý Trường Tranh xoa đầu cô: "Mỹ Vân, không phải anh tốt mà đây là bổn phận của anh."
Anh và Thẩm Mỹ Vân thân thiết được một lúc rồi đứng dậy: "Được rồi, em ngủ thêm một lát đi, anh đi phụ mẹ một tay."
Buổi trưa làm bữa cơm đoàn viên, còn rất nhiều việc bận, hơn nữa anh còn mang một túi đồ lấy từ nhà họ Quý, cũng phải nói với Trần Thu Hà một tiếng.
Thấy anh định đi.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Em cũng dậy, em muốn đến quầy hàng xem một chút, tình hình của Lệ Hoa và Ngân Diệp thế nào."
Hôm nay là ba mươi Tết, quầy hàng của cô vẫn chưa đóng cửa, chỉ là hôm nay không bày bán thôi.
Quý Trường Tranh nghe vậy cũng không đi nữa: "Vậy để anh mặc đồ cho em?"
Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu nhìn anh: "Cũng được."
Giọng cô nhẹ nhàng, cuối câu như một cái móc nhỏ, khơi dậy sự mềm yếu của trái tim con người.
Quý Trường Tranh cũng vậy, từ góc độ của anh, vừa vặn có thể nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, chiếc cổ trắng nõn mảnh mai hơi cúi xuống, mái tóc xõa xuống bên cạnh, đẹp như một vẻ đẹp lười biếng.
Ánh mắt Quý Trường Tranh tối đi trong chốc lát, mới cầm lấy quần áo, từng cái từng cái mặc cho cô.
Mặc xong vẫn không quên hôn cô một cái lên trán mới ra ngoài.
Trong bếp, Trần Thu Hà đã dọn dẹp gần xong rồi, lúc này Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường đều đang ở bên trong giúp đỡ, chỉ có Miên Miên vẫn chưa dậy.
Thẩm Mỹ Vân đảo mắt nhìn: "Mẹ, có việc gì con giúp không ạ?"
Trần Thu Hà: "Không có."
"Không phải con nói hôm nay còn phải đến quầy hàng sao? Sao đến giờ này rồi còn chưa đi?"