[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2318 - Chương 2318: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 2

 Chương 2318: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 2 Chương 2318: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 2 Chương 2318: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 2

Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy, chất lượng của áo tốt mà, nên giá không rẻ."

Còn giá nhập vào thì dù có trời sập xuống cô cũng sẽ không hé môi nửa lời. Đó là gốc rễ kinh doanh của người ta, không ai chịu để lộ gốc rễ của mình ra ngoài.

Ban đầu Từ Phượng Hà còn nói, cũng muốn mua một chiếc cho chồng mặc, nhưng khi nghe nói một chiếc cả trăm tệ, ý định đó lập tức tan biến.

"Chiếc áo này chắc có dát vàng đấy." Một chiếc áo đã bằng hơn một tháng lương của cô ấy, cô ấy làm việc ở xưởng luyện thép, lại là nhân viên tuyên truyền bình thường nhất, nhiều năm không được thăng chức, vì thế lương mỗi tháng chỉ khoảng sáu mươi tệ.

Thẩm Mỹ Vân bông đùa: "Lông chồn mặc vào ấm áp, chẳng phải giống như dát vàng rồi hay sao?"

Nói xong, cô đứng dậy: "Em ra ngoài tìm mẹ nói chuyện, chị cả, chị ba, chúng ta lát nữa nói tiếp nhé."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi.

Từ Phượng Hà chọc vào cánh tay của Hướng Hồng Anh: "Trước đây chị không phải muốn Mỹ Vân tặng anh cả một chiếc sao?"

"Chiếc áo đắt thế, chị không mở lời được." Hướng Hồng Anh khoát tay: "Trước đây chị còn định tiết kiệm tiền mua cho ông nhà chị một chiếc, giờ nghe giá cả thế này, thôi vậy, anh ấy cứ mặc áo bông đi."

Một chiếc áo bông cũng phải ba mươi tệ, cô ấy còn thấy đắt nữa là khác.

Từ Phượng Hà muốn, nhưng cô ấy cũng không mở lời được, chỉ thở dài: "Lát nữa Mỹ Vân đến, chị hỏi thử xem, em ấy làm ăn thế nào?"

Trước đây, điều kiện của mọi người không chênh lệch lắm, sao bây giờ, đột nhiên Mỹ Vân lại hào phóng thế, tặng một chiếc áo cả trăm tệ mà chẳng do dự.

Hướng Hồng Anh thầm nghĩ, cách kiếm tiền ai mà không giấu giếm cho riêng mình.

Chỉ là, nhìn Từ Phượng Hà trông mong như vậy, cô ấy cũng không nói gì.

Trong phòng, đúng là Thẩm Mỹ Vân không muốn nói mấy chuyện lộn xộn này với mấy người chị dâu, nên cô mới vào tìm bà Quý. Bà Quý đang sắp xếp đồ đạc cũ của mình.

Nghe thấy tiếng động, bà ấy quay lại nhìn cô: "Mẹ biết ngay là con không chịu được bao lâu mà."

Thẩm Mỹ Vân cười tủm tỉm: "Vẫn là mẹ hiểu con."

"Không chơi được với nhau sao?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Con thắng được mấy ván, chị cả và chị dâu cả và chị dâu ba có vẻ không vui."

Bà Quý nhướng mắt lên: "Đừng để ý đến chúng, người nghèo thường hẹp hòi."

Thực ra, họ cũng kiếm được không ít, chỉ là so với nhà họ Quý, so với Thẩm Mỹ Vân còn kém xa.

Thẩm Mỹ Vân đi đến, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bà Quý: "Con biết, nên con đã đem tiền thắng đưa cho Minh Viên, để nó mua đồ, mang về cho cả nhà cùng ăn rồi."

Bà Quý nghe vậy, im lặng một lúc: "Con cũng tốt quá, lúc nào cũng để mình chịu thiệt."

Thẩm Mỹ Vân: "Là người một nhà, sao lại nói đến thiệt hơn?"

Người nhà mà tính toán thiệt hơn với nhau, thì cuộc sống sẽ rất khó chịu.

Bà Quý nắm lấy tay, hồi lâu cũng không nói gì.

Đến tối.

Bữa cơm đang diễn ra vui vẻ, đột nhiên Từ Phượng Hà hỏi trước mặt mọi người: "Mỹ Vân, em làm việc đó có kiếm được tiền không?"

Câu hỏi vừa dứt, không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên im ắng.

Mọi người đều biết Thẩm Mỹ Vân đang kinh doanh, chỉ cần nhìn những bộ quần áo mới của ông bà Quý là biết. Nhưng người đầu tiên dám trực tiếp hỏi thăm lại chính là Từ Phượng Hà.

Thẩm Mỹ Vân đang gắp thức ăn, bỗng khựng lại, Quý Trường Tranh định mở miệng thay vợ thì Thẩm Mỹ Vân đã kéo tay anh lại, cười nói: "Có chứ ạ."

"Vậy em có thể dẫn Minh Viên nhà bọn chị theo không?"

Thẩm Mỹ Vân nhìn sang Quý Minh Viên, cậu có chút bối rối, vô thức nói: "Thím út, thím không cần quan tâm đến cháu, công việc hiện tại của cháu khá ổn."

Bình Luận (0)
Comment