Quý Trường Tranh suy ngẫm rồi đưa ra đánh giá: "Một người máy sống tách biệt với đời."
Người máy - hai chữ này đúng là chuẩn xác.
Thẩm Mỹ Vân không kìm được gật đầu: "Đúng vậy."
"Mỹ Vân, chúng ta về nhà ba mẹ em đi."
Bất kỳ gia đình nào cũng có những chuyện lục đục, đó cũng là lý do ngày trước Quý Trường Tranh thích ở ngoài hơn. So với nhà họ Quý, anh thích ở nhà họ Thẩm hơn.
Bởi vì nhà họ Thẩm giản dị hơn.
Chẳng cần phải nói cũng biết khi nhắc đến việc về nhà mẹ đẻ thì Thẩm Mỹ Vân không thể từ chối. Cô đến nhà họ Ôn tìm Miên Miên, cô bé có vẻ không muốn về lắm: "Mẹ ơi, con còn thiếu nửa bài kiểm tra nữa là xong rồi."
Sáng nay, bên nhà anh Hướng Phác này cô bé đã làm xong ba bài rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Về chúc Tết ông bà ngoại, con có đi không?"
Nghe vậy, Miên Miên vội gật đầu lia lịa: "Đi, đi, đi."
Cô bé định chào tạm biệt Ôn Hướng Phác, nhưng lời đến miệng lại biến thành lời mời: "Anh Hướng Phác, anh về nhà ông bà ngoại em chơi không?"
Ôn Hướng Phách hơi ngần ngừ.
"Đi mà, đi mà, chiều em dẫn anh đi xem quầy bán quần áo của mẹ em, ở đó vui lắm."
Miên Miên kéo tay Ôn Hướng Phác nũng nịu.
Ôn Hướng Phác không thể từ chối được, cậu gật đầu: "Được, để anh về thay đồ đã." Mà về chúc Tết thì không tiện đi tay không.
Quà mừng năm mới thì vẫn phải có.
Vì Ôn Hướng Phác cũng đi, nên Quý Trường Tranh quyết định thuê xe để đưa mọi người đi.
Khi Quý Trường Tranh đến đón Ôn Hướng Phác, cậu không biết đã lấy từ đâu ra một đống đồ.
Hai hộp rượu, hai bao thuốc, một hộp sữa mạch nha, một hộp sô cô la và một thùng táo.
Nhìn cậu như thể đang phải mang đi tất cả những thứ cực kỳ tốt vậy.
Miên Miên nhìn thấy những thứ này, cô bé kinh ngạc: "Anh Hướng Phác, anh về nhà bà ngoại với em thôi, mà sao lại mang nhiều đồ thế?"
Ôn Hướng Phác ngại ngùng nói: "Không nhiều đâu." Đến chơi mà không mang gì thì không tốt.
Miên Miên đi cầu cứu Thẩm Mỹ Vân, cô lại lắc đầu: "Các con tự thương lượng với nhau đi, mẹ không quan tâm đâu."
Những đứa trẻ đều đã lớn, làm ba mẹ thì không thể làm chủ thay cho con được.
Lần này.
Miên Miên không còn cách nào nữa: "Anh chỉ cần đi một mình là được, đừng mang theo đồ gì cả."
Cô bé ra lệnh.
Hướng Phác, người luôn nghe lời cô bé, lần đầu tiên từ chối: "Không được."
"Đi chúc Tết năm mới không thể tay không." Đặc biệt là không thể tay không đến nhà họ Thẩm. Cậu cũng không biết tại sao, nhưng trực giác của Ôn Hướng Phác mách bảo rằng cậu nên mang theo đồ!
Thấy Ôn Hướng Phác cương quyết như vậy, mọi người cũng chẳng tiện nói gì thêm. Chờ Ôn Hướng Phác cầm đồ ra thì cả nhóm cùng về nhà họ Thẩm.
Chỉ là, chân trước của họ vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Ôn thì chân sau Liễu Bội Lan đã đuổi theo, bà ta nhìn Ôn Hướng Phác với ánh mắt phức tạp, trên mặt treo một nụ cười nịnh hót: "Hướng Phác, dì xin lỗi cháu nhé."
Từ sau khi bị chị gái Liễu Bội Cầm mắng mỏ, Liễu Bội Lan thực sự chẳng còn cách nào khác, ngày nào cũng đến gõ cửa nhà họ Ôn chờ đợi, chỉ mong có thể cảm hóa được Ôn Hướng Phác.
Nhưng bất đắc dĩ Ôn Hướng Phác chẳng khác gì tảng đá trong cống rãnh, mặc kệ bà ta có làm gì thì cậu cũng chẳng hề rung động.
Này nhé, hôm nay ở cổng nhà họ Ôn, cuối cùng cũng chờ được Ôn Hướng Phác ra ngoài, Liễu Bội Lan đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Đối mặt với lời xin lỗi của Liễu Bội Lan, Ôn Hướng Phác chỉ hơi nâng mí mắt, ánh mắt bình thản: "Dì không cần phải xin lỗi."
Tim Liễu Bội Lan khẽ đập loạn, còn tưởng Ôn Hướng Phác đã tha thứ cho bà ta, nhưng ngay sau đó bà ta nghe Ôn Hướng Phác nói: "Vì chúng ta không có quan hệ gì với nhau."