Lúc này, mọi lo lắng của thầy Lỗ đều đã được giải quyết hết, ông ta hỏi đi hỏi lại: "Em không quản thầy nấu món gì sao?"
Thẩm Mỹ Vân giơ tay ra: "Thầy là cao thủ nấu ăn, em là người ngoài nghề, một người ngoài nghề mà quản thầy nấu ăn thì làm được gì chứ?"
"Vậy thầy không phải làm thuê cho em sao?"
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Không phải, chúng ta là hợp tác làm ăn, thầy biết hợp tác kiẻu người Trung Quốc chứ? Chúng ta hợp tác mở tiệm, em quản phía trước, thầy quản phía sau, ai làm việc nấy. Còn về chuyện đi làm thuê? Không đến nỗi đó đâu, chúng ta đều là ông chủ, làm gì có chuyện ai đi làm thuê cho ai chứ."
Thầy Lỗ suy tư một lát, cầm tách trà lên nhấp từng ngụm, một lúc sau đã uống gần hết, rồi mới hỏi: "Em định chia thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân nói thật: "Nói thật nhé, em lo việc kinh doanh, thầy lo việc bếp núc, em đầu tư, thầy góp tay nghề, vậy nghĩa là nếu lỗ thì em chịu, có lời thì chia nhau. Nếu em nói em lấy 6 thầy lấy 4, hẳn là thầy sẽ không được vui. Vậy thì chúng ta nói toẹt ra đi, chia 5:5, ai cũng không nói ai lỗ ai lãi."
Chia 5:5 cũng không tệ.
Xem như có thành ý.
Thầy Lỗ ừ một tiếng: "Cũng không tệ cho chú rồi."
Một tiếng chú, lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Mỹ Vân thuận nước đẩy thuyền: "Đúng vậy, chú Lỗ, chú là người nhà, cháu không thể để chú chịu thiệt thòi được."
"Nếu chú đã đồng ý, thì chúng ta cùng nhau đi ký hợp đồng, sau khi bàn bạc xong những điều này, chúng ta sẽ đi tìm mặt bằng, tìm được rồi, thì chọn ngày hoàng đạo tốt, khai trương quán ăn, chú thấy thế nào?"
Thầy Lỗ uống hết ngụm trà cuối cùng, ông ta gật đầu: "Những chuyện đó cháu lo đi, chú chẳng hiểu thủ tục rườm rà ấy."
Dù sao thì những thứ mới mẻ vẫn phải nhờ đến người trẻ.
Ông già như ông ta thì thôi vậy.
Thẩm Mỹ Vân: "Được."
"Cháu về tìm người soạn hợp đồng ngay, soạn xong sẽ mang đến cho chú xem, không có vấn đề gì, thì chúng ta sẽ ký."
Thầy Lỗ ừ một tiếng, đứng dậy tiễn Thẩm Mỹ Vân, khi sắp ra cửa, ông ta đột nhiên hỏi một câu: "Quán ăn tư nhân sẽ có người tới ăn chứ?"
Bây giờ mọi người đều coi trọng việc đến tiệm cơm quốc doanh, đến Nhà hàng Tụy Hoa, đến nhà hàng Lão Mạc, còn quán ăn tư nhân thì chưa từng nghe ai mở cả.
Chắc là làm ăn lỗ rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Sẽ không đâu."
"Dân dĩ thực vi thiên, chỉ cần thức ăn nhà mình làm ngon, thì chắc chắn không sợ ế hàng."
Nghe vậy, thầy Lỗ yên tâm đôi phần, ông ta đứng lên tiễn Thẩm Mỹ Vân ra ngoài.
"Cháu đừng lo lắng về chuyện nấu nướng, món ăn nhà họ Lỗ chúng tôi làm thì không có món nào dở cả. Con gái à, nếu thật sự mở quán thì sẽ không khiến cháu phải lỗ vốn đâu."
Mặc dù ông ta không bỏ tiền đầu tư, nhưng ông ta cũng không phải là người đen tối, nhìn Thẩm Mỹ Vân đi chịu lỗ.
Thẩm Mỹ Vân quay đầu mỉm cười: "Được thôi, cháu biết tìm đến chú là không sai mà."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đi, những học trò của Lỗ Gia Ban đang rảnh rỗi trong khu phức hợp, lập tức vây quanh thầy Lỗ.
"Sư phụ, sư phụ, vừa rồi đồng chí Thẩm đến đây làm gì vậy?"
"Có phải lại tìm chúng ta tới nấu ăn không? Sư phụ, lần trước ngài cho Hoàng Đậu đi, thì lần này phải cho con đi đó."
"Đúng vậy, công việc ra ngoài ít, không thể cứ để một người đi hoài được chứ."
Nhìn thấy các học trò vì một cái công việc nhỏ mà sắp đánh nhau vỡ đầu, thầy Lỗ thở dài trong lòng, có lẽ ông ta nên thay đổi như lời Thẩm Mỹ Vân nói.
Người chết vì không di chuyển, cây chết vì không thay đổi, cứ nhúc nhích đi, thì kiểu gì cũng kiếm được nhiều cơm ăn.
Không thể ngày nào cũng ngồi chơi xơi nước ở nhà, ông ta cũng áp lực lắm.
"Cút cút cút, mau đi luyện dao, luyện nấu ăn, tới khi tay nghề các con tốt rồi, thì còn sợ không có việc để làm à?"
Thầy Lỗ đẩy một tay, đuổi hết mấy học trò ra sau bếp.