"Lần đầu tiên con kiếm được tiền đã đưa cho chúng ta, đây là kỷ niệm, mẹ không tiêu, mẹ sẽ cất giữ cẩn thận."
Nghe vậy, Quý Minh Đống cũng cười theo, vô cùng vui mừng.
"Thím út nói rồi, sau này có chuyện gì thế này, thím ấy sẽ lại đến tìm con."
Hướng Hồng Anh: "Thím út con là người có năng lực, theo thím ấy làm việc, chắc chắn không sai."
Quý Minh Đống đáp lại một tiếng "Vâng, sau khi cả nhà cùng ăn xong gà quay và vịt quay, cậu ấy liền vội vã chạy đến trường, chui đầu vào thư viện.
Thẩm Mỹ Vân không biết rằng, cô đã kéo một người vốn không thích học hành từ bên bờ vực lên và thực sự tạo nên một đại luật sư Quý nổi tiếng khắp nơi.
Cô cầm hợp đồng đã soạn thảo xong, không trực tiếp đến Lỗ Gia Ban, mà trở về nhà họ Quý, lúc này Quý Trường Tranh đang thu dọn đồ đạc.
Anh đã nghỉ hết phép, chuẩn bị trở về thành phố Cáp Nhĩ Tân.
"Quý Trường Tranh." Thẩm Mỹ Vân vừa bước vào nhà đã gọi thẳng cả họ tên anh.
Tay của Quý Trường Tranh đang thu dọn quần áo khựng lại: "Mỹ Vân? Em về nhanh thế? Bên Lỗ Gia Ban nói thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân cầm hợp đồng: "Xong xuôi rồi, thầy Lỗ đã đồng ý, em cũng nhờ Minh Đống soạn cho em một bản hợp đồng, bây giờ em gặp một vấn đề."
Quý Trường Tranh rót cho cô một cốc nước nóng: "Uống chút nước rồi từ từ nói."
Nhiệt độ vào tháng Giêng vẫn còn thấp, Thẩm Mỹ Vân chạy đi chạy lại bên ngoài, mũi bị lạnh đến ửng đỏ, cô cũng không khách sáo, cầm cốc nước nóng uống từng ngụm nhỏ.
Cô vừa uống vừa nói: "Giờ chỉ còn thiếu tìm mặt bằng, anh đi cùng em được không?"
Nếu cô nhớ không nhầm thì vé tàu của Quý Trường Tranh vẫn chưa đến lúc phải đi sớm như vậy.
Quý Trường Tranh cũng không thu dọn đồ đạc nữa, anh nghĩ gì lấy nấy, tránh đến lúc chuẩn bị đi lại vội vàng luống cuống.
"Em định tìm chỗ nào, có kế hoạch chưa?"
Thẩm Mỹ Vân: "Tỉnh Vương Phủ."
Quý Trường Tranh khựng lại: "Em đã nghĩ kỹ chưa, gần tỉnh Vương Phủ có một nhà hàng Tụy Hoa rồi, món ăn ở đó và thầy Lỗ là cùng một trường phái."
Đều là món ăn Sơn Đông.
Thẩm Mỹ Vân chơi đùa với ngón tay của Quý Trường Tranh, ngón tay anh thon dài, rắn chắc, khô ráo và ấm áp, nắm lấy có cảm giác rất an toàn.
Cô từ từ nói: "Tỉnh Vương Phủ vị trí tốt đây là thứ nhất. Thứ hai là món ăn do Thầy Lỗ chế biến chẳng thua gì nhà hàng Tụy Hoa. Thứ ba, anh không thấy sao? Giá món ăn ở nhà hàng Tụy Hoa rất cao, khiến cho người bình thường không thể vào được."
"Nếu em mở quán ăn, em sẽ không theo đường cao cấp, em sẽ theo hướng bình dân, em vẫn luôn cho rằng đại chúng mới là nền tảng."
Quán ăn quốc doanh và quán ăn tư nhân khác nhau, làm ở quán quốc doanh không cần phải chú trọng phục vụ, thậm chí còn có thể bị nhân viên phục vụ mắng, nhưng quán tư nhân thì lại khác.
Cô có thể nâng cao chất lượng dịch vụ, cộng với tay nghề cứng của thầy Lỗ, cô không tin là quán ăn nhà mình sẽ không đông khách.
Nhìn Thẩm Mỹ Vân tự tin như vậy, Quý Trường Tranh lắc đầu.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, đứng lên véo tay anh: "Ý anh là sao? Coi thường em hả?"
Quý Trường Tranh cười khẽ, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ trêu chọc: "Không, chỉ là thấy háo hức tuổi trẻ mà thôi."
Thẩm Mỹ Vân hừ lạnh: "Trâu non rồi cũng phải lớn, không tin chúng ta cứ chờ xem!"
"Được rồi, được rồi." Cô kéo anh đứng dậy: "Đi tìm cửa hàng ở tỉnh Vương Phủ với em nào?"
Quý Trường Tranh suy nghĩ một lúc: "Trước khi đi, anh phải đưa em đến gặp một người trước đã."
"Ai thế?"
"Anh cả."
Thẩm Mỹ Vân ngơ ra: "Anh cả? Tìm anh cả làm gì?"
Quý Trường Tranh dùng ngón tay cong cong nhẹ nhàng gõ vào trán cô: "Em quên mất rồi à, anh cả làm ở sở Công Thương rồi, tìm mặt bằng thì còn ai biết rõ hơn là anh ấy chứ."
sở Công Thương của họ đều phải điều tra, sau này những người muốn mở cửa hàng muốn xin giấy phép đều phải thông qua sở Công Thương.