A Hoa nâng cái bụng to bước từng bước nhỏ đến, cúi đầu ăn ngon lành.
Ngay sau đó, đôi mắt đen lúng liếng của nó trông có vẻ sáng sủa hơn trước.
Thấy nó ăn ngon lành, Thẩm Mỹ Vân không quan tâm nữa. Cô lại kiểm tra lại chuồng heo một lần, quả thực đã sạch sẽ hơn rất nhiều, ngay cả mùi hôi thối cũng biến mất.
Người cô vẫn khá tốt, bởi vì võ trang đầy đủ nên trên tay và cánh tay không hề có mùi hôi thối gì.
Nhân lúc con heo đang ăn cỏ, Thẩm Mỹ Vân dùng bàn tay sạch sẽ nhúp một nắm hạt dưa nguyên vị ra cắn, cầm thêm một cái khay nhỏ nữa, vừa cắn hạt dưa vừa đọc sách hướng dẫn nuôi heo nái mang thai.
Đầu tiên là phải đảm bảo môi trường chuồng trại sạch sẽ, nhiệt độ thích hợp.
Tiếp theo, sau khi heo mẹ đẻ con, phải bổ sung nước kịp thời, đúng hơn là nước muối.
Còn nữa, nếu trong quá trình sinh sản gặp phải tình trạng vết thương chảy máu thì phải dùng thuốc kháng viêm thích hợp, chính là Penicilin hay Oxytetracycline.
Đọc hết quyển sách hướng dẫn, Thẩm Mỹ Vân gấp sách lại, cúi đầu nhìn A Hoa, không khỏi cảm thán: "May mà mày gặp được tao đấy!"
Gặp được cô thì A Hoa mới có đường sống, ít nhất là cô không thiếu những thứ như Penicilin hay muối.
Nếu là đổi sang người khác đến hầu hạ A Hoa thì khả năng mạng nó sẽ treo trên sợi dây mất.
Bởi vì đối với các thành viên trong Đại đội Tiền Tiền mà nói, bản thân mình còn chẳng nỡ ăn muối chứ đừng nói đến Penicillin.
Con người bị bệnh còn cố gắng nhịn cho qua, cố tiết kiệm chút tiền mua thuốc, làm gì có phần cho heo dùng.
A Hoa không nghe hiểu mà chủ hừ hừ mấy tiếng với Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, rảnh rỗi không có việc gì, cô lại bốc một nắm hạt dưa ra, vừa cắn vừa tán gẫu với A Hoa.
Ăn hết hạt, cô lại nhả vỏ vào máng, nhưng nhả một lúc, Thẩm Mỹ Vân chợt nhận ra điều bất thường.
A Hoa không ăn cỏ hẻo mà ngẩng cái đầu trắng hồng lên, đôi mắt đen nháy lanh lợi nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: "Mày ăn đi, nhìn tao làm gì? Không ăn nhiều chút thì sau lấy sức đâu mà đẻ heo con?"
A Hoa vẫn bất động, đôi mắt đậu đen mở to nhìn cô.
Thẩm Mỹ Vân ngẫm nghĩ, sau đó thử ăn một hạt dưa rồi nhả vỏ vào máng.
Quả nhiên, A Hoa đang bất động đột nhiên cúi xuống tìm kiếm vỏ hạt dưa.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Bây giờ đến cả heo cũng kén ăn à? Chuyện quái quỷ gì vậy?
*
Bên kia, sau khi rời khỏi Đại đội Tiền Tiến, Quý Trường Tranh chạy thẳng về Đồn trú Mạc Hà. Nơi bọn họ đóng quân cách Công xã Thắng Lợi một khoảng.
Sau khi về đến quân doanh, sắc trời đã tối.
Chỉ đạo viên Ôn đang đứng chờ dưới lầu ký túc xá, nghe thấy tiếng động thì quay sang, hỏi: "Về rồi à?"
Người Quý Trường Tranh vẫn còn mang theo khí lạnh bên ngoài, anh cởi áo khoác ra treo lên móc.
Anh khẽ "Ừ" một tiếng, cầm cái bình tráng men lên rồi đổ đầy nước nóng vào mới cảm thấy mình còn sống.
"Thế nào rồi? Giải quyết xong chưa?" Chỉ đạo viên Ôn đặt tờ báo trong tay xuống, khẽ hỏi.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Coi như giải quyết xong."
Dưới ánh đèn, lông mi của anh phủ đầy sương hoa óng ánh, cái mũi thẳng tắp đỏ bừng lên vì lạnh, khuôn mặt anh khí trông trắng nõn dưới ánh đèn tỏa ra khí phách anh tuấn rực rỡ.
Ngay cả chỉ đạo viên Ôn cũng hơi sửng sốt, anh ấy thở dài nói: "Giải quyết xong là tốt rồi."
Quý Trường Tranh: "Ừ." Anh đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát lại chợt nhớ ra một việc: "Tôi đến Công xã Thắng Lợi một chuyến mà lại quên đi tìm anh em rồi."
Chỉ lo giải quyết chuyện của thằng ranh Quý Minh Viễn kia.
Chỉ đạo viên Ôn hỏi: "Anh em của anh?"
Quý Trường Tranh: "Ừ."
Gương mặt đẹp trai của anh trông rất chán nản: "Không được rồi, lần sau tôi phải đi tìm mới được."
Anh còn chưa dứt lời đã nghe một loạt tiếng động vang lên bên ngoài.
"Doanh trưởng Quý, ngài có thư ạ."