"Đừng thấy đắt, tôi bảo bên ngoài là một trăm tám mươi mét vuông nhưng tính cả cái sân thì ít nhất cũng phải hai trăm hai mươi mét."
"Cái nhà rộng như vậy, tôi chỉ lấy cô chín nghìn, thật sự chả đắt tẹo nào." Căn nhà này thực ra là đất tự canh của ông nội ông ta, chẳng hiểu sao tự dưng lại có người muốn đến kinh doanh.
Sau này có người muốn trả tiền mua lại đất tự canh nhà họ, ông nội ông ta thông minh bảo rằng bán cho người ta không bằng để lại cho mình, rồi trực tiếp dựng nhà ngay tại chỗ này, khu nhà trệt này cũng nuôi sống ba đời người rồi.
Nhưng về sau khu này phát triển rồi, không còn thích hợp cho người già ở nữa, họ mới chuyển đi.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Nhưng cũng không rẻ."
"Cô thật sự không lấy chín nghìn sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Không phải tôi không muốn lấy, mà là tôi mua không nổi."
Cái giá này hơi cao.
Ông Ninh suy tính một lúc: "Thôi vậy cô nói xem cô trả được bao nhiêu?"
Cái nhà này xuống cấp thế này rồi mà lại dựng lại thì thật sự ông ta chẳng còn sức, giữ lại để đó mục nát thì thà bán đi còn hơn.
Thẩm Mỹ Vân: "Sáu nghìn."
Cô thong thả nâng giá.
Ông Ninh: "Không được, riêng đất đai cũng đã hơn sáu nghìn rồi."
Thẩm Mỹ Vân khoanh tay: "Tôi mua đất."
"Cái nhà này còn ở được sao?"
Ông Ninh: "..."
"Tám nghìn năm trăm."
"Nếu cô muốn thì cứ lấy hết đi."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Tám nghìn năm trăm tôi lấy về, mình tôi lại phải xây nhà lại, ít nhất cũng phải mất thêm hai nghìn nữa, tổng cộng cũng vẫn hơn mười nghìn? Có mười mấy nghìn như vậy tôi đi mua tứ hợp viện trong nội thành luôn cũng được."
Một câu nói mua tứ hợp viện trong nội thành.
Ông Ninh sắp điên mất rồi: "Thế cô định trả bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân hiểu rằng giờ chính là cuộc chiến cân não, ai phát cuồng trước thì thua.
Cô bình tĩnh nói: "Ông Ninh, ông nhường một bước, tôi nhường một bước, tôi trả bảy nghìn, ông bán hết cho tôi."
Ông Ninh: "Tám nghìn."
"Ít nhất là tám nghìn."
Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Bảy nghìn rưỡi, nếu được thì tôi đi rút tiền luôn cho ông, không được thì tôi quay đầu bỏ đi ngay bây giờ."
Ông Ninh do dự: "Cô thực sự có thể lấy tiền mặt tại chỗ cho tôi sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên!"
Ông Ninh nghiến chặt răng: "Nếu cô có thể lấy tiền mặt cho tôi thì bảy nghìn rưỡi cũng được, tôi bán cho cô."
Thẩm Mỹ Vân mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đã hét lên: "Giao dịch thành công!"
Sân tỉnh Vương Phủ, được ban số thôi mà đã lấy được rồi!!
A a a!
Trúng mánh to rồi!
Ông Ninh không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại hào sảng như vậy, trong lòng ông ta khẽ chột dạ, có chút muốn hối hận rồi: "Cô đừng có lừa tôi đấy nhé?"
Thẩm Mỹ Vân lòng thót lên nhưng mặt vẫn không đổi sắc: "Ông không định bán nữa à?"
"Đúng lúc tôi cũng chả muốn mua nữa rồi, vậy thì những gì chúng ta đã bàn đến trước đây đều hủy hết đi."
Việc mua bán nhà đất, nói cho cùng cũng chỉ là cuộc chiến tâm lý.
Xem xem ai chịu được đến phút cuối cùng. Quả nhiên, cô vừa dứt lời, ông Ninh liền nghi ngờ: "Cô thật sự không muốn sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "Thật sự không muốn nữa rồi."
Cô quay lưng định bỏ đi.
Ông Ninh vội gọi: "Đừng, đừng, đừng đi mà, bảy nghìn năm trăm là bảy nghìn năm trăm, bây giờ chúng ta giao dịch luôn đi."
Xem ra là ông nghĩ nhiều rồi, vất vả lắm mới kiếm được một con ngốc, sao có thể để vụt mất được.
Thẩm Mỹ Vân mới đi được hai bước thì bên kia đã lên tiếng, cô khẽ cong môi: "Ông Ninh, ông suy nghĩ kỹ rồi chứ, chắc chắn muốn bán chứ? Nếu chắc chắn muốn bán thì lát nữa ngoài việc ký hợp đồng mua bán nhà, chúng ta còn phải ký một bản cam kết nữa. Cam kết rằng sau này căn nhà này có giảm giá hay tăng giá thì đôi bên đều không được hối hận."
Ông Ninh chỉ mong được ký bản cam kết này thôi, tuy nhiên, ông ta vẫn cẩn trọng hỏi: "Cô cũng ký chứ?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên, cả đôi bên đều ký."
Ông Ninh lập tức nói: "Ký luôn bây giờ."