Hầu hết những khách hàng cao cấp đều đã bị nhà hàng Tụy Hoa chiếm hết, rất khó để giành lại, nhưng cũng không phải là không được, chỉ có thể nói là vẫn đang từ từ thăm dò.
Thừa dịp việc trang trí sửa chữa đang vào giai đoạn cuối.
Thẩm Mỹ Vân đến gặp thầy Lỗ, khi đến, Lỗ Ban Gia vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà, sau Tết, số người đặt tiệc cũng giảm không ít.
Đến nỗi, nửa tháng nay họ chỉ nhận được một buổi tiệc.
Đang lúc thầy Lỗ đang buồn phiền thì Thẩm Mỹ Vân đến, trên tay cầm theo một cuốn sổ nhỏ: "Thầy Lỗ, cửa hàng đã xong rồi, thầy đi theo em qua đó xem một chút đi."
Thầy Lỗ: "Nhanh vậy sao?" Thẩm Mỹ Vân mất tích nửa tháng, ông ta cứ tưởng cô đã đổi ý rồi.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Trước kia bận tìm nhà, xây cửa hàng nên hơi chậm trễ một chút."
"Chọn địa điểm ở đâu?"
"Tỉnh Vương Phủ." Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Thầy đi với em xem rồi sẽ biết."
Dù sao thì thầy Lỗ cũng không nhận tiệc lớn nên đã giao nhà lại cho học trò, tự mình đi theo Thẩm Mỹ Vân, khi nhìn thấy tòa nhà ba tầng sắp hoàn thiện.
Ông ta thực sự ngạc nhiên: "To vậy sao?"
Lúc đầu ông ta còn tưởng chỉ là một cửa hàng nhỏ, nhiều lắm chỉ khoảng hơn trăm mét vuông, thế nhưng trước mặt ông ta lại là một cửa hàng rộng đến ba trăm mét vuông.
Thẩm Mỹ Vân: "Không lớn đâu, đến lúc khai trương thầy sẽ biết."
Cô dẫn ông ta vào trong: "Tầng một em định mở đồ ăn nhanh."
"Tầng hai làm theo kiểu gọi món, còn tầng ba thì tương tự như phòng riêng cao cấp của Nhà hàng Tụy Hoa, nhưng em đoán tầng ba sẽ ít khi dùng tới. Từ khi bắt đầu hoạt động, quán ăn của chúng ta đã đi theo mô hình bình dân."
Nghe vậy, thầy Lỗ cau mày: "Bình dân? Đón khách bình thường?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Thầy Lỗ không muốn?"
Thầy Lỗ: "Ngay từ đầu, Lỗ Gia Ban chúng ta chỉ chuyên nhận làm cho những nhà giàu có."
Những bữa tiệc lớn do ông ta phụ trách, người bình thường khó mà chi trả nổi.
Thẩm Mỹ Vân nói thẳng thừng: "Cho nên, toàn bộ Lỗ Gia Ban đều đang ở nhà nghỉ ngơi."
Không nhận được việc.
Câu nói này quá thẳng thắn, sắt mặt của thầy Lỗ lập tức trở nên khó coi. Mặc dù học trò ở nhà không làm việc, nhưng ông ta vẫn phải trả lương đầy đủ và nuôi sống bọn họ.
Sau Tết âm lịch và đầu năm, họ đã kiếm được một khoản tiền lớn, nên cả nửa tháng nay họ không mấy khi mở cửa hàng làm ăn.
Thấy thầy Lỗ không nói gì.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Thầy Lỗ, thời thế đã thay đổi rồi. Trên đời này, người bình thường cũng nhiều hơn người giàu."
"Chúng ta phải đi theo đường lối quần chúng."
"Đây mới là nền tảng để quán ăn của chúng ta tồn tại."
"Nếu chỉ làm món cao cấp, vậy thì đối với những thực khách quen thuộc đó, tại sao họ lại không đến nhà hàng Tụy Hoa mà lại chọn một quán ăn nhỏ vô danh như chúng ta?"
Đối tượng phục vụ khác nhau, đây mới là nền tảng để quán ăn của họ tồn tại.
Thầy Lỗ biết lời của Thẩm Mỹ Vân là đúng, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái: "Món ăn thầy làm không hề tệ hơn nhà hàng Tụy Hoa."
Đây là tâm sự của ông ta.
"Em hiểu mà."
Thẩm Mỹ Vân dẫn ông ta lên tầng ba, tầng ba được trang trí theo phong cách hiện đại, một chiếc bàn tròn lớn trên đó đặt một khay xoay bằng kính ở chính giữa, bên cạnh là ghế sô pha da màu vàng bọc vải voan đục lỗ, bên phải ghế là một bức tường kính lớn, chiếm nửa bức tường, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy cảnh vật ở tầng ba bên dưới.
Toàn bộ cảnh tượng náo nhiệt của cả khu phố tỉnh Vương Phủ gần như được thu vào tầm mắt.
Thấy thầy Lỗ đang ngây ra, Thẩm Mỹ Vân đứng ở cửa, bật đèn chùm trên trần nhà. Ánh đèn lấp lánh lập tức chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng.
Ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Cao cấp.
Đây là ấn tượng đầu tiên trong đầu của thầy Lỗ: "Đây mới là quán ăn mà thầy muốn."
Ông ta muốn sở hữu một quán ăn không kém gì nhà hàng Tụy Hoa.