Nghe vậy, mẹ Tào kinh ngạc thốt lên: "Nhập về tạm thời thôi á? Con tìm được việc rồi sao?" Không phải nói là việc làm ở phòng thanh niên trí thức rất khan hiếm sao?
Thanh niên trí thức từ ngoại tỉnh về Bắc Kinh rất đông, không biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ phòng thanh niên trí thức sắp xếp việc làm.
Tào Chí Phương không muốn nói nhiều, cô ta chỉ ừ một tiếng: "Việc làm đã lo xong rồi."
Mẹ Tào muốn hỏi ở đâu, dù sao thì tìm được việc ở Bắc Kinh cũng rất khó khăn.
Tào Chí Phương lảng tránh: "Con chỉ hỏi mẹ một câu, con có thể nhập tạm hộ khẩu về đây không?"
Nếu có thể thì cô ta sẽ nhập, nếu không thì coi như cô ta chưa từng về.
Mẹ Tào lắp bắp: "Chuyện này mẹ phải bàn với ba con, còn có anh trai và chị dâu của con nữa."
Tào Chí Phương nhắm mắt lại: "Con biết rồi."
Cô ta xách hành lý bỏ đi: "Mẹ cứ coi như con đã chết ở Mạc Hà rồi đi."
Chưa từng về nhà.
Mẹ Tào nghe xong, nước mắt tuôn trào, bà ta muốn đuổi theo nhưng đi được nửa đường, sau khi cân nhắc thiệt hơn, thì lại dừng lại.
Bà ta khóc ròng nói: "Chí Phương à, đừng trách mẹ nhẫn tâm, giờ nhà này thực sự không thể thêm một người nào nữa."
Thêm một người nữa vào là lại loạn cả lên.
Mười năm trước, khi Tào Chí Phương lên đường xuống nông thôn, cô ta đã là người bị cả nhà từ bỏ.
Mười năm sau, Tào Chí Phương trở về từ điểm thanh niên trí thức, cô ta vẫn là người bị bỏ rơi.
Tào Chí Phương siết chặt hành lý, nước mắt cứ thế rơi lã chã, đáng lẽ cô ta phải biết trước chứ, nhưng đến tận lúc này, trong lòng cô ta vẫn thấy đau đớn vô cùng.
Cô ta không đi tìm Thẩm Mỹ Vân mà tự mình tìm một nhà khách để trú tạm, may là thủ tục mà phòng thanh niên trí thức làm cho vẫn còn đó.
Nếu không thì cô ta đã chẳng có chỗ để ở rồi.
Ngày hôm sau, khi đến gặp Thẩm Mỹ Vân, Tào Chí Phương đã điều chỉnh lại được cảm xúc: "Mỹ Vân, tôi muốn hỏi là bên quán ăn này có thể nhập hộ khẩu được không?"
Thẩm Mỹ Vân ngẩn người, hiểu ngay là khi cô ta về nhập hộ khẩu chắc chắn đã gặp trục trặc.
Cô lắc đầu: "Quán ăn này là tư nhân, không phải nhà nước, nên không thể nhập hộ khẩu được." Rồi cô lại bẻ sang hướng khác: "Nhưng mà, cô có thể đến phòng thanh niên trí thức hỏi xem. Tôi nhớ là ở đó có hộ khẩu tập thể, nếu không được thì cô đăng ký hộ khẩu tập thể trước cũng được."
Đó cũng là một cách, Tào Chí Phương gật đầu, giọng hơi buồn: "Hôm nay tôi lại phải xin nghỉ thêm một ngày nữa rồi."
Cô ta cứ tưởng hôm nay có thể đi làm rồi.
Ai ngờ, chính sách cho phép cô ta trở về Bắc Kinh, phòng thanh niên trí thức cũng đồng ý để cô ta về, nhưng cuối cùng lại bị chính những người thân gần nhất cản trở.
"Không sao, không vội trong hai ngày này đâu."
Thẩm Mỹ Vân nhỏ giọng nói với cô ta: "Chí Phương, không liên lạc với người nhà cũng chẳng phải chuyện xấu."
Thấy Tào Chí Phương nhìn mình.
Thẩm Mỹ Vân cũng không giấu giếm: "Lệ Hoa về đã hai năm rồi, mà chưa từng liên lạc với nhà họ Kiều."
Thậm chí, nhà họ Kiều còn không hề hay biết.
Có những người không xứng làm người nhà.
Nếu đã vậy, chẳng bằng chấm dứt mối quan hệ này đi.
Nghe xong, Tào Chí Phương thì thào: "Cô nói đúng."
"Lệ Hoa còn quyết đoán hơn tôi."
Cô ta vẫn còn nuôi một tia hy vọng, trong khi Kiều Lệ Hoa từ đầu đã nhìn rõ mọi chuyện.
Thẩm Mỹ Vân an ủi cô ta, giọng nhỏ nhẹ: "Chúng ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn ở Mạc Hà, giờ về đây là để hưởng cuộc sống bình yên. Trước hết, hãy kiếm tiền, tiền ở trong túi mình mới đáng tin nhất."
Con đẻ, ruột thịt của chính mình.
Còn không bằng mấy đồng tiền trong túi.
Có tiền, ai cũng đối xử tốt với mình, hết tiền, ba mẹ ruột cũng coi thường.
Tào Chí Phương hiểu lý lẽ này, nhưng trước giờ cô ta chưa từng hiểu ra, cô ta xoa mặt: "Phải kiếm tiền, kiếm tiền quan trọng hơn tất cả."