[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2373 - Chương 2373: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Mốt Xuyên Không 5

 Chương 2373: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Mốt Xuyên Không 5 Chương 2373: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Mốt Xuyên Không 5 Chương 2373: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Mốt Xuyên Không 5

Nhưng nghĩ lại, em dâu của mình vốn không phải người bình thường, anh ta nói: "Có thể, nhưng đăng ký thương hiệu và nhãn hiệu ở Bắc Kinh cần phải đáp ứng điều kiện"

"Ví dụ, phải có một trong hai là xưởng hoặc cửa hàng ở Bắc Kinh."

Thẩm Mỹ Vân: "Điều này không vấn đề."

"Nhưng có thể phải đợi em đi Dương Thành về mới nhờ anh giúp được."

Quý Trường Đông gật đầu: "Khi nào em về cứ đến sở Công Thương dù anh không có ở đó thì Bí thư Trần cũng sẽ ở đó."

Bí thư Trần được nhắc tên, đúng lúc buông đũa xuống, hứa với Thẩm Mỹ Vân: "Tôi luôn ở đơn vị."

Khi lãnh đạo vắng mặt, anh ta phải xử lý công việc thay.

Thẩm Mỹ Vân lấy trà thay rượu, mời hai người mỗi người một ly.

*

Có giấy chứng nhận đi máy bay của Quý Trường Đông, việc mua vé của Thẩm Mỹ Vân trở nên dễ dàng hơn nhiều. Đưa giấy chứng nhận cho nhân viên bán vé, đối phương xác nhận lại: "Từ Bắc Kinh đi Dương Thành?"

Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy."

"Càng nhanh càng tốt."

"Vậy là vé máy bay ngày kia." Thái độ của nhân viên bán vé rất tốt: "Giá vé 91 tệ."

Dù Thẩm Mỹ Vân không thiếu tiền, nhưng khi nghe giá vé này cũng không khỏi hít một hơi, giá một vé máy bay bằng hai tháng lương của người bình thường.

May mà thu nhập của cô nhiều, cũng không thấy tiếc lắm.

Cô nhanh nhẹn lấy ra mười tờ tiền đại đoàn kết từ trong túi đưa qua, người kia thối lại cho cô chín đồng.

"Đây là vé máy bay, cô giữ cẩn thận, dùng để lên máy bay vào ngày kia."

Thẩm Mỹ Vân nói cảm ơn, cầm vé về nhà và bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuyến bay của cô là vào lúc mười giờ sáng ngày hôm sau.

Vì trên máy bay có phục vụ bữa ăn, nên hành lý của cô không nhiều, chỉ mang theo một bộ quần áo để thay và một chiếc túi nhỏ gọn nhẹ rồi ra khỏi nhà.

Nhà của Thẩm Mỹ Vân cách sân bay khá xa, cô đã ra khỏi nhà trước hai tiếng đồng hồ, khi đến sân bay, chuyến bay của họ đã bắt đầu xếp hàng lên máy bay.

Thẩm Mỹ Vân đến vừa kịp lúc.

Sau khi đưa vé máy bay và giấy tờ tùy thân cho tiếp viên xem, cô mới bước vào khoang máy bay. Khoang máy bay thời này rất nhỏ, chỉ có thể chứa tối đa khoảng hai mươi người.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa các ghế ngồi lại rất rộng rãi, Thẩm Mỹ Vân tìm thấy số ghế của mình rồi cất chiếc túi nhỏ gọn vào.

Khoảng mười phút sau, tiếp viên nhắc nhở mọi người rằng cửa máy bay sắp đóng và yêu cầu thắt dây an toàn.

Thẩm Mỹ Vân nhìn tiếp viên đang làm mẫu ở phía trước, làm theo và thắt dây an toàn vào người.

"Khi máy bay mới bắt đầu bay, sẽ có tiếng ồn rất lớn, nếu cảm thấy khó chịu, mọi người có thể bịt tai và há miệng để tránh cảm giác đau khi máy bay cất cánh."

Tiếp viên rất chuyên nghiệp, bộ đồng phục vừa vặn tôn lên vóc dáng, trông rất thời thượng.

Thẩm Mỹ Vân nghe thấy những người phụ nữ phía sau đang thì thầm to nhỏ, sau khi đến Dương Thành sẽ hỏi thăm xem có ai biết mua loại đồng phục mà tiếp viên đang mặc không.

Thẩm Mỹ Vân không khỏi mỉm cười, có vẻ như dù ở thời đại nào, trang phục của tiếp viên hàng không luôn dẫn đầu xu hướng thời trang.

Cô không còn chú ý đến tình hình bên ngoài nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi, khi máy bay cất cánh...

Nhiều người trong khoang thốt lên kinh ngạc. Tốc độ bay lên nhanh đến mức khiến những người ngồi trong cảm giác như đang rơi tự do, tim họ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiếng ồn chói tai bên ngoài càng khiến mọi người thêm khó chịu.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân dường như đã quen với điều này. Cô thản nhiên lấy hai cục bông gòn bịt vào tai, hành động này lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

"Đồng chí?"

Người đối diện nhẹ nhàng đẩy cô: "Cô còn bông gòn không?"

Đó là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ váy liền một dây màu hồng nước, để lộ ra đôi tay trắng mịn và thon dài, trông rất lịch sự.

Bình Luận (0)
Comment