Sau khi xuống máy bay, Thẩm Mỹ Vân cầm danh thiếp của Tào Mai, do dự một chút, cuối cùng đút vào túi, biết đâu sau này sẽ có lúc dùng đến.
Ra khỏi sân bay, cô đi thẳng đến xưởng may mặc Sa Hà của Cao Dung.
Lúc cô đến, Cao Dung vẫn đang bận rộn trong xưởng may, cả người lấm lem bụi, nghe thấy tiếng động, cô ấy vội vàng chạy ra.
"Mỹ Vân? Em đến rồi à?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn Cao Dung với khuôn mặt và người đen nhẻm, hỏi: "Mấy hôm nay chị đang làm gì vậy?"
Sao lại để mình ra nông nỗi này chứ.
Cao Dung xua tay: "Đừng nhắc nữa, chẳng phải bên Hương Giang lại đang thịnh hành mốt áo sơ mi rộng sao? Chị cho người làm gấp, nhưng vải có vấn đề, lô hàng đầu tiên không dùng được."
Cô ấy phải tự mình thu xếp.
Bận tối mắt tối mũi.
Thẩm Mỹ Vân hiểu ra, cô không hỏi thêm về lô hàng, lần này cô đến là có việc quan trọng hơn.
"Có rảnh không? Chúng ta vào trong nói chuyện?"
Cao Dung gật đầu: "Chờ chút, chị đi dặn dò mọi việc trong xưởng đã."
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên đồng ý.
Khoảng năm phút sau, Cao Dung dặn dò xong liền đi ra: "Đi thôi, chúng ta lên văn phòng nói chuyện."
Có vài việc qua điện thoại không nói rõ được, nhưng nói chuyện trực tiếp thì tốt hơn nhiều.
Vừa vào văn phòng, Thẩm Mỹ Vân liền đưa cho cô ấy một bản kế hoạch đơn giản: "Chị xem qua trước đi."
Cao Dung không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại chuyên nghiệp đến vậy, còn viết cả một bản kế hoạch. Cô ấy đọc lướt qua: "Ý em là mở xưởng ở Dương Thành, chia tổng bộ ở Bắc Kinh và Dương Thành, còn cả Bành Thành nữa?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy, đây là kế hoạch tương lai, nhưng giai đoạn đầu nếu mở cửa hàng tổng thì em đề nghị mở ở Bắc Kinh và Dương Thành."
"Hơn nữa, em không rõ quan hệ của chị với bên sở Công Thương địa phương Dương Thành, nếu có thì chúng ta làm thủ tục ở đây luôn, nếu không em về Bắc Kinh làm, sở Công Thương bên đó có người nhà của em."
Nói về quan hệ với cơ quan nhà nước, Cao Dung ở Dương Thành thật sự không có. Họ đều là những người kinh doanh nhỏ lẻ, ngày ngày bận rộn tối tăm mặt mũi.
Làm gì có quan hệ bên ngoài?
Cô ấy lắc đầu: "Chị rất ít giao thiệp với người nhà nước."
"Thủ tục công thương này có khó làm không?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Cái này phải tùy nơi tùy người, nếu bên công thương tạo điều kiện và ủng hộ thì thủ tục sẽ rất nhanh, nhưng gặp phải người tham lam, chỉ muốn nhận hối lộ thì sẽ phiền phức hơn."
Điều này thật sự làm khó Cao Dung.
"Vậy không bằng, em cứ về Bắc Kinh làm luôn đi?" Là người làm ăn, cô ấy hiểu hơn ai hết cái lợi của việc có người quen trong chính quyền.
"Nhưng cũng có thể hỏi thăm ở Dương Thành trước, nếu khó quá thì lại đi Bắc Kinh." Cô ấy sợ nợ Thẩm Mỹ Vân quá nhiều ân tình.
"Cũng được, nhưng nếu Dương Thành không được thì lúc đó chị phải về Bắc Kinh với tôi một chuyến."
Cao Dung gật đầu.
"Tên thương hiệu chị đã nghĩ ra chưa?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi Cao Dung.
Cao Dung lắc đầu: "Để chị đặt tên thì đúng là làm khó chị rồi, đến cái xưởng may chị còn không đặt tên, cứ dùng luôn tên tiệm may cũ nhà chị đi, Xưởng May Cao Gia."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thật là quá vô tư, xưởng may mở mấy năm rồi mà không có tên.
Cô ấy suy nghĩ một chút: "Vậy chị xem qua những cái tên dự phòng trong bản kế hoạch của em đi, chọn một cái mà chi thấy ưng ý."
Cao Dung lật đến trang cuối của bản kế hoạch, quả nhiên thấy những cái tên trên đó: "Xuân Hạ, Y Gia..."
Cô ấy vừa nhìn đã thích hai cái tên đầu tiên: "Chị thấy Xuân Hạ và Y Gia đều được."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy chọn một trong hai đi." Đây là những cái tên cô nghĩ ra trên máy bay, tiện tay thêm vào.
"Y Gia đi."
Cao Dung trầm ngâm: "Xuân Hạ nghe có vẻ sang trọng, nhưng không biết là làm gì, Y Gia thì khác, nghe là biết làm quần áo rồi."