[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2393 - Chương 2393: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 1

 Chương 2393: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 1 Chương 2393: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 1 Chương 2393: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 1

Người nơi này, sao còn nhiều hơn so với chợ Tây Đan vậy?

Trần Ngân Diệp thậm chí hoài nghi, có phải toàn bộ người phố Cao Đệ đều chen chúc ở cửa hãng bọn họ hay không?

Trần Ngân Diệp không biết, lúc này cô ấy cũng không rảnh suy nghĩ lung tung.

Bởi vì, khách hàng trong cửa hàng đều nhanh chóng vây quanh cô ấy.

Thật sự là quá nhiều người, các khách hàng đi vào lập tức cầm lấy quần áo, khoa tay múa chân thử ở trên người: "Loại áo sát nách và áo cộc tay này bán như thế nào?"

Nhìn rất đẹp mắt.

Thẩm Mỹ Vân: "Mười chín đồng chín."

Cô vừa dứt lời, đối phương nhíu mày: "Như vậy quá đắt."

Thẩm Mỹ Vân cười cười, trong không khí chen chúc náo nhiệt trong cửa hàng, giọng nói cô bằng phẳng vang lên "Quần áo của Y Gia, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, chất lượng thượng thừa, không tin, cô có thể đến phòng thử đồ thử một chút, có đẹp hay không gương sẽ nói cho cô biết."

Bên trong cửa hàng quần áo được cô cải tạo năm cái phòng thử quần áo, đây là tình huống chưa từng xảy ra ở bất kỳ cửa hàng quần áo toàn bộ phố Cao Đệ.

Cô vừa nói lời này, khách hàng chung quanh nhất thời kinh ngạc: "Còn có thể thử quần áo?"

Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười, cô đi tới cửa phòng thử đồ, mở rèm ra cho mọi người xem kết cấu bên trong, một phòng thử đồ đại khái khoảng một mét vuông, vừa vặn có thể đủ cho người ta đứng thẳng, một hàng phòng thử đồ ở phía sau cùng, mỗi một căn đều có một cái rèm cửa che chắn.

Sau khi rèm cửa mở ra, kết cấu bên trong lập tức lộ ra.

Thẩm Mỹ Vân chậm rãi nói: "Chính tôi cũng là người thường xuyên mua quần áo, quần áo có tốt hay không, chỉ có mặc ở trên người mới biết được, cho nên Y Gia chúng tôi cố ý thiết lập phòng thử quần áo, mọi người nếu vừa mắt chiếc quần hay áo nào, đều có thể mặc thử vào trên người, nếu đẹp thì mua."

Có người lập tức hỏi: "Nếu không đẹp thì sao?"

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, nói với mọi người: "Nếu không đẹp, chỉ cần để quần áo lại vào chỗ cũ là được rồi, quyền mua bán ở trong tay khách hàng."

Đây là tình huống mọi người cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua, nhất thời khiếp sợ không thôi.

"Vậy tôi muốn thử quần áo."

"Tôi muốn thử bộ cô đang mặc."

Thẩm Mỹ Vân vì ma nơ canh sống, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi sát nách màu trắng, phía dưới phối với một chiếc quần jean ống loe, chân tay cô thon dài, dáng người uyển chuyển.

Không ít người vừa tiến vào, lập tức để mắt đến bộ đồ này trên người cô.

Có người mở miệng, những người khác cũng nhao nhao nói: "Tôi cũng muốn thử quần áo trên người cô."

Thẩm Mỹ Vân nháy mắt với Trần Ngân Diệp, Trần Ngân Diệp lập tức hiểu: "Đều có, đến đây, tôi tìm quần áo cho mọi người, đến phòng thử quần áo thử."

Cô ấy vừa dứt lời, mọi người đang chen chúc lập tức đi về hướng Trần Ngân Diệp, có vài người đến theo nhóm bạn, đầu óc nhảy số nhanh, phát hiện đang có ít người biết có phòng thử quần áo, nhất thời lập tức thừa dịp bạn mình đi lấy quần áo, quay đầu đến phòng thử quần áo chiếm chỗ.

Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, cũng không ngăn trở, thậm chí cô còn cảm thấy vui vẻ, chỉ cần khách đến phòng thử quần áo thử quần áo, đối với chủ quán mà nói, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

Chỉ là, phòng thử đồ có thể không đủ dùng.

Thật sự là quá nhiều người.

Cô hơi hơi nhíu mày, thừa dịp khách hàng tự đi xem quần áo, cô ra đến phía sau nhà kho nhỏ lấy rèm cửa chưa dùng hết lần trước ra, tạm thời lại dựng thêm ba phòng thử đồ tạm thời, nhưng vẫn không đủ.

Thế nhưng tám phòng thử quần áo, đã là cực hạn của cửa hàng quần áo bọn họ, thật sự là không còn chỗ trống để dựng thêm nữa.

"Cũng chỉ có tám phòng thử quần áo này, mọi người xếp hàng lần lượt thay quần áo, quý khách nào thay xong quần áo, cảm phiền mọi người đi ra trước, để cho khách hàng khác muốn thử quần áo đi vào."

Bình Luận (0)
Comment