Minh Gia Đống quả quyết, trực tiếp lấy giấy viết ra, hai ba phút đã viết xong một tờ giấy cam đoan, ký lên của mình.
"Đây."
Thấy anh ta lưu loát dứt khoát, Thẩm Mỹ Vân cũng không phải người dây dưa dài dòng, cũng viết giấy cam đoan, song phương hai bên đều biết, một người giữ một phần.
Về phần hợp đồng mua bán phòng ốc, cái này cũng nhanh, sau khi ký xong, Thẩm Mỹ Vân cầm lấy: "Đi thôi, chúng ta đến sở quản lý bất động sản một chuyến, sang tên chủ nhà. Vừa vặn tôi cũng đi ngân hàng một chuyến, rút tiền nhà cho anh."
Minh Gia Đống đương nhiên không từ chối, sau khi từ nhà họ Minh đến sở quản lý bất động sản sang tên, Thẩm Mỹ Vân lưu loát trả tiền, Minh Gia Đống lấy được tiền, thậm chí cũng không trở về, trực tiếp đưa chìa khóa trên người cho cô: "Cái này cô giữ lại, kế tiếp là tiếp tục dùng hay đổi khóa đều tùy cô."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nhận được chìa khóa căn nhà này mới xem như ổn định lại.
Bác cả Minh nhìn thấy Minh Gia Đống cầm một khoản tiền lớn như vậy, lúc này ông ta chà xát tay, theo sau: "Chú ba, lúc ấy chú nói thế nào?"
Minh Gia Đống từ bên trong đếm hai ngàn đưa cho ông ta: "Hai ngàn, mua đứt tình anh em giữa chúng ta."
Bác cả Minh vừa nghe vậy, nhất thời cảm thấy xấp tiền trước mắt có chút phỏng tay: "Chú ba, chú nói vậy là có ý gì?"
Ông ta vừa muốn tiền, lại không muốn mất đi một đứa em trai có bản lĩnh như Minh Gia Đống.
Minh Gia Đống rất sắc bén: "Anh ca, làm người không thể vừa muốn thứ này vừa muốn thứ kia, anh nghĩ cho kỹ đi."
Bác cả Minh nhìn thấy tiền kia thèm muốn muốn chết, thế nhưng lại không muốn mất đi tình cảm anh em, đang lúc ông ta do dự, Minh Gia Đống từ bên trong đếm năm đồng rút ra, đi tới trước mặt Minh Phán Đễ: "Phán Đễ, cho cháu, giấu cho kỹ."
Minh Phán Đễ nhìn tiền kia, cô ấy do dự: "Chú ba, hiện tại cháu đã có công việc, có thể kiếm tiền rồi."
Minh Gia Đống biết bà chủ Minh Phán Đễ chính là người mua nhà của anh ta, anh ta lắc đầu: "Cháu kiếm tiền là cháu kiếm tiền, tiền này là chú cho cháu, nhỡ trong nhà không trụ nổi nữa, cháu cầm tiền cùng chị cả cháu lén trốn ra ngoài ở, sẽ không đến mức đói bụng."
Chính anh ta cũng có hai con gái, chỉ có Minh Gia Đống coi con gái của mình là bảo bối trong lòng bàn tay, anh ta không rõ người anh kia của anh ta vì sao lại chà đạp con gái của mình như vậy.
Trong lòng Minh Phán Đễ ấm áp, lúc này đây ngược lại không từ chối nữa, nhận lấy tiền: "Cảm ơn chú ba. Chờ sau này cháu kiếm được nhiều tiền, cũng sẽ hiếu kính chú ba thật tốt."
Không thể không nói, cái miệng này của cô ấy rất biết dỗ dành người khác, Minh Gia Đống cười cười, chỉ là nụ cười rất nhạt, sau khi nghĩ đến chuyện phu nhân giao cho anh ta, anh ta nhất thời nhíu mày, thời gian của anh ta rất ngắn, phu nhân giúp anh ta nghỉ phép từ một ngày biến thành ba ngày.
Chỉ là, không biết ba ngày nay làm sao có thể trở về Bắc Kinh một chuyến giúp phu nhân tìm người.
Nghĩ tới đây, Minh Gia Đống lập tức rầu rĩ lên tiếng: "Phán Đễ, cháu biết làm sao để đến Bắc Kinh nhanh nhất không??"
Sau khi hỏi xong, anh ta lại nhịn không được hối hận, anh ta hỏi một thiếu nữ làm cái gì?
Chỉ là, điều làm cho Minh Gia Đống bất ngờ chính là Minh Phán Đễ thật đúng là biết: "Cháu biết, bà chủ của cháu ngồi máy bay tới Dương Thành, nghe nói máy bay ở trên trời, rất nhanh rất nhanh sẽ tới."
Cô ấy vừa dứt lời, trong lòng Minh Gia Đống nhất thời có tính toán, thế nhưng điều làm anh ta càng bất ngờ chính là: "Bà chủ Thẩm là người Bắc Kinh?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Minh Gia Đống muốn hỏi cô có biết Ôn Hướng Phác nhà họ Ôn không?
Nhưng nghĩ lại, Bắc Kinh lớn như vậy, làm sao có thể tùy tiện quen biết được?
Lời đến bên miệng, Minh Gia Đống lại nuốt trở vào, đổi thành một vấn đề khác.