Thẩm Mỹ Vân xua tay: "Không đến mức đó, Quý Trường Tranh đưa mọi người tới đây, tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của mọi người. Được rồi, cơm trưa mọi người ăn tự túc nhé."
Cô suy nghĩ một chút, cũng không giấu diếm: "Trước mắt theo tôi được biết, đối phương một người cần hai vệ sĩ, hai chủ thuê là cần bốn người, về phần sẽ có mức lương bao nhiêu, hiện tại tôi cũng không xác định, đến lúc đó xem tình huống mà quyết, nhưng trước mắt bốn người sẽ cần đi làm trước, các anh thương lượng xem buổi chiều để ai đi làm trước."
Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc liếc nhau: "Tôi biết rồi, chị dâu."
Ngụy Quân trước kia ở trú đội là tiểu đội trưởng.
Hứa Kiến Quốc là doanh trưởng.
Binh lính dưới tay coi như là nghe lời bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau khi rời khỏi bên này, Tiểu Hầu tất nhiên cũng đi theo cô rời đi, chỉ là, bọn họ vừa rời đi đóng cửa lại, bên cạnh rầm một tiếng, là tiếng bát vỡ nát.
Thẩm Mỹ Vân xì một tiếng, nói với Tiểu Hầu: "Chúng ta đi."
Nhà bên cạnh.
bác cả Minh đau lòng nhìn chén bún thịt heo trên mặt đất, ông ta vừa dọn, vừa lầm bầm: "Chỉ biết dọa mình."
Giống y hệt thằng em.
Sao chủ nhà mới mua nhà của chú ba này cũng hách dịch vậy.
Chỉ biết bắt nạt con người nhỏ yếu bất lực đáng thương như ông ta.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Sau khi cô rời khỏi nhà mới, lập tức đến xưởng may một chuyến, Cao Dung đang dạy Minh Chiêu Đễ vẽ tranh, Minh Chiêu Đễ là người mới, nhưng cô ấy có thiên phú.
Trên cơ bản nói một chút là hiểu, hơn nữa ở phương diện này cô ấy rất sáng tạo, còn có thể đưa ra không ít đề nghị cho Cao Dung.
Đôi thầy trò này ngược lại đang chỉ bảo lẫn nhau.
"Mỹ Vân, cô đến rồi à?"
Cao Dung gọi cô: "Cô xem mẫu thiết kế mới của tôi và Chiêu Đễ đi?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn xuống, thật sự không tồi, cô gật gật đầu: "Mùa thu năm nay đổi kiểu mới sao?"
Bây giờ cũng đã là cuối tháng tám, sắp đến tháng chín rồi, sao đầu thu cũng cần chuẩn bị một chút.
Cao Dung gật đầu: "Đúng vậy."
Cô ấy cất bản thiết kế đi, lúc này mới nhớ ra: "Cô tìm tôi làm gì?"
Thẩm Mỹ Vân là người bận rộn, không có việc gì sẽ không đến xưởng may của cô ấy.
"Tôi để chồng tôi đưa tới mười chiến sĩ xuất ngũ, bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trong đó, kỹ thuật vô cùng tốt."
Lời này khiến Cao Dung hứng thú: "Đi xem một chút đi xem một chút, tôi đi ngay đây."
Nói được một nửa mới nhớ: "Chiêu Đễ, em bổ sung xong mấy tấm vẽ còn lại đi, khi trở về chị mua gà luộc cho em ăn."
Nghe nói, không có một con gà nào có thể sống sót đi ra khỏi Dương Thành.
Cao Dung rất thích ăn.
Minh Chiêu Đễ cũng vậy.
Cô ấy vừa nghe có gà luộc ăn, lập tức vui rạo rực nói: "Chị, chị cứ yên tâm."
Có Minh Chiêu Đễ ở đây, Cao Dung cũng yên tâm, cô ấy lập tức ban phát công việc trong tay xuống dưới, theo Thẩm Mỹ Vân đi xem người.
Thế nhưng, trước đó còn không quên gọi điện thoại cho Lâm Tây Hà: "Tây Hà, anh qua đây, tôi chờ anh ở xưởng may."
Lúc này vẫn là ban ngày, chưa đếm giờ Lâm Tây Hà mở chợ đêm, cho nên anh ta đang rất rảnh rỗi.
Lâm Tây Hà cúp điện thoại, kiểm kê mấy chục thùng đồng hồ điện tử, định bớt chút thời gian để giao cho khách hàng, lúc này cũng không giao đi được.
Trước tiên đi tìm Cao Dung đã.
Lúc anh ta đến, Cao Dung đã cầm dưa hấu đi ra, cắt ra cho Thẩm Mỹ Vân cùng nhau ăn, cũng sắp tháng chín, Dương Thành lại chưa có dấu hiệu vào mùa thu.
Không chỉ như thế, thời tiết vẫn khô nóng như trước.
Cắn một miếng dưa hấu xuống sẽ mát mẻ trong ngực, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy thời tiết nóng bức kia đều bị xua tan vài phần.
Đang chờ, Lâm Tây Hà đã tới, anh ta còn mang theo một người, là đồng nghiệp cùng bày sạp ở đường Tây Hồ, người ta gọi anh ta là ông chủ Tiền.