"Chị dâu, vậy chúng tôi đại khái sẽ phải nghỉ ngơi bao lâu?" Không được chọn, trong lòng bọn họ sẽ có chút mất mát, đến cùng là đi tới một nơi xa lạ, ăn của chị dâu, dùng của chị dâu, chị dâu nuôi dưỡng những người nhàn rỗi như bọn họ, thật sự rất khó xử.
Thẩm Mỹ Vân: "Cái này phải xem lúc nào có chủ thuê mới, mọi người ở lại đội nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghỉ ngơi, lần này coi như là cho mình nghỉ ngơi."
Sau khi cô an ủi như vậy, mọi người lúc này mới gật đầu.
"Vậy các anh nghỉ ngơi trước đi, tôi trở về."
"Chị dâu, tôi tiễn cô."
Ngụy Quân chủ động nói: "Sau khi tôi đưa cô xuống dưới lầu, tôi sẽ trở về." Ngụy Quân tới từ sớm, anh ta biết Thẩm Mỹ Vân ở nơi nào.
Thẩm Mỹ Vân muốn nói không cần, thế nhưng nghĩ lại, đúng là trời tối, Dương Thành buổi tối không biết có bao nhiêu nguy hiểm.
Vì vậy, cô không từ chối: "Vậy được rồi."
*
Ngày hôm sau.
Thẩm Mỹ Vân mua một nải chuối tiêu lớn ở trên chợ, lại mua mấy quả ổi, biết Hứa Kiến Quốc không có thịt sẽ không vui, suy nghĩ một chút, lại mua cho anh ta cả một con vịt quay.
Cô cùng Ngụy Quân đi bệnh viện một chuyến, thăm Hứa Kiến Quốc.
Không thể không nói, Hứa Kiến Quốc khoẻ như trâu, hôm qua còn bị thương nằm ở trên giường, hôm nay đã dám tự lục lọi xuống giường bệnh, đi bộ ở trong phòng bệnh.
Thấy Thẩm Mỹ Vân cùng Ngụy Quân đi tới, anh ta nhất thời kinh ngạc: "Chị dâu, Ngụy Quân."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, đặt đồ đạc l ở trên ngăn tủ đầu giường bệnh: "Khôi phục hẳn được?"
Hứa Kiến Quốc gật đầu, nắm chặt nắm đấm, lập tức kéo căng miệng vết thương, anh ta cắn răng: "Cũng không tệ lắm."
Nhìn thấy anh ta như vậy, đám người Thẩm Mỹ Vân làm sao còn không biết?
Cô ném cho Nguỵ Quân một ánh mắt, Ngụy Quân mạnh mẽ ấn Hứa Kiến Quốc cho đến trên giường bệnh, mắt thấy Hứa Kiến Quốc còn muốn phản kháng, lại bị Ngụy Quân lạnh lùng liếc mắt: "Anh muốn để Lý Bình thủ tiết vì anh sao?"
Lý Bình chính là vị hôn thê của Hứa Kiến Quốc.
Anh ta vừa nói, Hứa Kiến Quốc quả nhiên bất động.
Thẩm Mỹ Vân lấy vịt quay ra: "Biết anh dưỡng bệnh phải ăn thanh đạm, tôi mua thịt cho anh, lót bụng trước."
Thấy con vịt quay nước mật chảy mỡ, Hứa Kiến Quốc nuốt nước miếng: "Chị dâu hiểu tôi nhất."
Thẩm Mỹ Vân cười cười, nhìn lướt qua: "Ông Hứa không phái người tới chăm sóc anh sao?"
Hứa Kiến Quốc tuy rằng làm vệ sĩ cho ông Hứa, nhưng là đến cùng là người đi ra từ Hy Vọng Mới, Thẩm Mỹ Vân tất nhiên phải phụ trách anh ta.
Tất nhiên, ông Hứa cũng vậy.
"Sao có thể chứ, buổi sáng ông Hứa tới, còn để cho vợ của ông ấy tới, buổi sáng chăm sóc tôi, tôi không quen, lập tức đuổi người đi."
Nghe nói như thế, sắc mặt Thẩm Mỹ Vân mới dễ nhìn hơn chút: "Tôi bảo Ngụy Quân sắp xếp người tới đây nhé."
Hứa Kiến Quốc lắc đầu, trong miệng nhét đầy thịt, lầm bầm nói: "Không cần, tôi hiện tại có thể tự xuống giường, ăn cơm uống nước đều có thể ten giải quyết, đừng để các anh em tới."
Ngụy Quân: "Người không được chọn không còn nhiều lắm, còn thừa mười mấy người, tôi sắp xếp người nhàn rỗi tới tán gẫu với anh."
Cũng không nói là đến chăm sóc Hứa Kiến Quốc, lúc này đây Hứa Kiến Quốc mới tiếp nhận.
Thẩm Mỹ Vân thấy bọn họ còn có chuyện muốn nói, lập tức đề nghị rời đi, cô là nữ đồng chí, ở chỗ này lâu, Hứa Kiến Quốc cũng không được tự nhiên.
Chỉ là, cô vừa đi, chân sau Ngụy Quân lập tức thương lượng cùng Hứa Kiến Quốc: "Kiến Quốc, anh cũng biết tình huống bây giờ của chúng ta, chị dâu không chỉ giới thiệu công việc cho chúng ta, còn bao ăn bao ở cho chúng ta, thuần túy là dựa vào chị dâu nuôi sống, anh nói chúng ta nên làm như thế nào để báo đáp cô ấy đây? Cũng không thể để chị dâu trả không tiền được."
Cái này...
Hứa Kiến Quốc suy tư một chút: "Như vậy quả thật không phải là chuyện tốt."