Ông ấy vừa dứt lời, ông Quý lập tức theo bản năng phủ nhận: "Không thể nào, Minh Viên nhà tôi không phải người như vậy."
Đứa nhỏ này học tập không tốt, nhưng trên cương vị làm người thì không thành vấn đề.
Cậu không có khả năng ăn cắp khoản tiền của đơn vị, tự mình chạy trốn.
Đối phương cũng trầm mặc: "Tôi cũng cảm thấy điều này không có khả năng, nhưng sáng hôm qua Quý Minh Viên đi lấy hai mươi vạn tiền đặt cọc, ngay cả ký túc xá cũng trống không"
Giám đốc Khương cho người trông coi ký túc xá và đơn vị, một khi có tin tức của Quý Minh Viên, trước tiên sẽ nói cho ông ấy biết, nhưng hiện tại đã qua hai mươi bốn giờ.
Quý Minh Viên không về ký túc xá, cũng không về đơn vị.
Tính cả cậu còn nhận một khoản tiền lớn như vậy, người lập tức biến mất.
Không làm ông ấy nghĩ rằng cậu cầm tiền của đơn vị rồi bỏ trốn mới là lạ.
Ông Quý: "Ý ông là, Minh Viên không về ký túc xá, cũng không về đơn vị?
Giám đốc Khương: "Đúng!"
"Hỏng rồi." Giọng ông Quý có chút trầm: "Minh Viên đã xảy ra chuyện."
Lần này giám đốc Khương cũng sửng sốt: "Không thể nào?"
Ông Quý: "Ông đến ký túc xá xem, giấy tờ tuỳ thân của Minh Viên vẫn còn chứ?"
Cũng không thể bỏ của chạy lấy ngươic.
Đương nhiên, ông Quý nghiêng về người nhà hơn, tính cách của con cháu mình như thế nào, ông vẫn biết.
"Tôi sẽ cho người đi xem ngay bây giờ."
Ông Quý ừ một tiếng, lúc này cũng sẽ không cảm thấy lãng phí tiền điện thoại, ngay cả điện thoại cũng không cúp, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đại khái tới chừng mười phút.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở hồng hộc: "Giám đốc, giấy tờ tuỳ thân của Quý Minh Viên đều ở đây, ngay cả tiền gửi ngân hàng cũng ở đây. Trọn vẹn tám ngàn đồng đều đặt ở dưới gối đầu."
Ông Quý ở đầu dây bên kia đương nhiên cũng nghe nói như thế, đặt mông ngồi xuống đất: "Minh Viên đã xảy ra chuyện."
Trong nhà xưởng cũng không biết.
Lúc này, giám đốc Khương cũng bất chấp khoản tiền nhà xưởng bị mất: "Lão Quý à, ông đừng nóng vội, chưa chắc đâu, bên chúng tôi còn chưa có tin tức gì. Không có tin tức, có nghĩa là tin tốt."
"Không phải."
Ông Quý muốn nói, không có tin tức, mới là tin xấu.
Bởi vì không có tin tức, nghĩa là khả năng người không có, lặng lẽ không có tiếng động.
Mà những người nhà bọn họ ngay cả biết cũng không biết.
Ông Quý liên tiếp thở hổn hển vài hơi, đầu óc mới chậm rãi tỉnh táo lại, loại thời điểm này ông không thể loạn, nếu ông loạn, Minh Viên mới thật sự hết thuốc chữa.
"Lão Khương, ông nghe tôi nói trước."
Giám đốc Khương: "Tôi nghe."
"Xem nó từng xuất hiện ở đâu, hơn nữa, còn phải toàn bộ đều kiểm tra một lần xung quanh nhà xưởng, ký túc xá, cùng với trên đường trở về từ bên ngoài, nhìn xem nơi nào có án phạm hiện trường."
"Không đúng..."
Lúc ông Quý phân phó, cũng dần dần trật tự rõ ràng: "Không đúng, ông đi báo cảnh sát trước, bây giờ lập tức báo cảnh sát."
Giám đốc Khương: "Được được, tôi đi ngay bây giờ, ông Quý, ông đừng nóng vội, có tin tức tôi sẽ liên lạc với ông trước."
Ông Quý ừ một tiếng, sau khi cúp điện thoại, ông thậm chí còn ngồi dưới đất, đứng lên cũng không nổi.
Bà Quý khiêu vũ xong từ bên ngoài đi vào, bà sửng sốt, sốt ruột: "Ông à, sao ông lại ngồi dưới đất? Không thoải mái chỗ nào sao?"
Bà Quý lo lắng muốn chết, bọn họ tuổi cũng không còn trẻ, đều đã hơn bảy mươi tuổi, nếu thật sự ngã một cái, sợ là không nhất định có thể đứng lên.
Lúc bà đỡ ông Quý đứng lên, lúc này mới giật mình phát hiện cả người ông đều đang phát run: "Lão Quý, ông làm sao vậy? Ông đừng dọa tôi!?"
Đừng thấy hai người bình thường cãi nhau, nhưng vào thời điểm mấu chốt, vẫn quan tâm lẫn nhau.
Ông Quý há miệng, không dám nói chuyện này cho bà Quý, sợ bà không gánh vác nổi, ông được bà Quý dìu ngồi xuống ghế, câu đầu tiên mở miệng chính là: "Gọi hai vợ chồng thằng hai, bây giờ lập tức trở về."
Cái này...