Nghe ông ta nói, Trương Tiểu Hổ xám xịt một mặt, cúi đầu, không ai biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Sở trưởng Lý không hiểu sao lại tức giận.
Nụ cười của Quách Lâm có chút không duy trì được, ông ta đưa tay vào trong ngực lấy thuốc: "Sở trưởng Lý, chúng ta cũng có giao tình nhiều năm."
Ông ta lấy thuốc lá ra, châm lửa, đưa cho sở trưởng Lý, ai có thể nghĩ đến, đại ca không ai bì nổi của bang Thanh Long, ở trước mặt sở trưởng Lý ngoan ngoãn giống như một đứa cháu trai.
Sở trưởng Lý không nhận thuốc, chỉ yên lặng nhìn ông ta ba giây: "Số 13 phố Đông Lâm, trong vòng một ngày tất cả mọi thứ đều phải rút lui."
Ông ấy vừa nói, sắc mặt Quách Lâm lập tức thay đổi: "Sở trưởng Lý, ông biết đấy, ở số 13 phố Đông Lâm chúng tôi vẫn luôn buôn bán đứng đắn."
Là mua bán đứng đắn, sở trưởng Lý dẫn người đi tra xét rất nhiều lần, cũng không tra ra được.
Bang Thanh Long từ trên xuống dưới, luồn lạch giống như cá chạch, hoàn toàn làm cho người ta không bắt được.
Sở trưởng Lý chỉ đưa mắt nhìn ông ta, không nói một lời.
Quách Lâm không chịu nổi, chủ động nói: "Phạm vi số 13 phố Đông Lâm quá rộng, sở trưởng Lý, ông đang cắt đứt mạch máu của bang Thanh Long chúng tôi."
Bọn họ ở trên phố này không chỉ thu phí bảo kê, còn có tiền trà nước, cùng với tiền rượu, cùng những thứ buôn bán bạo lực không thể nhắc tới ở đây.
Sở trưởng Lý thanh đạm nói: "Tôi đây lập tức dẫn người đi tra xét."
Ông ấy vừa dứt lời, Quách Lâm cắn răng một cái, nắm chặt tay: "Chúng tôi sẽ rời khỏi phố Đông Lâm."
Tiếp tục giằng co với cảnh sát, không có kết quả tốt.
Bọn họ tuy rằng tra không ra cái đuôi của mình, nhưng việc làm ăn của bọn họ cũng không thể làm tiếp, đây mới là điều khó khăn nhất.
Sở trưởng Lý ừ một tiếng, trước khi để lưu lại bốn chữ: "Buôn bán quy củ."
Nếu làm ăn bất thường sẽ chặt đầu ông ta!
*
Bên ngoài.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân lên xe, Ngụy Quân phụ trách lái xe, cảnh sát Lâm ngồi ở ghế lái phụ, dọc theo đường đi ông ấy đều cằn nhằn: "Tôi thật không ngờ, tên Hồ Thiên Lãng kia lại trốn sâu như vậy."
Bọn họ còn từng thẩm vấn qua Hồ Thiên Lãng, chỉ biết là cậu ta ghen tị với Quý Minh Viên, cấu kết cùng Trương Tiểu Hổ, bắt Quý Minh Viên đi.
Nhưng trăm triệu lần không biết, đối phương dĩ nhiên lại giấu tiền tham ô đi, hơn nữa còn là chủ mưu.
Liên tưởng đến bộ dạng suy nhược của Hồ Thiên Lãng, thật sự là nhìn không ra.
Ngụy Quân cũng không nghĩ tới: "Vẫn là tôi đi điều tra Hồ Thiên Lãng đi."
Đối phương lại không bại lộ chút nào.
Nghĩ đến đây, Ngụy Quân và cảnh sát Lâm liếc nhau: "Người này có gì đó không đúng."
Có thể ở dưới mí mắt hai người lính trinh sát cùng cảnh sát trưởng, chơi trò đa dạng, nhìn chiêu trò này, so với Trương Tiểu Hổ còn tốt hơn một bậc.
"Trở về bắt Hồ Thiên Lãng lại thẩm vấn cho tốt, chắc chắn có chỗ không đúng."
Thẩm Mỹ Vân không lên tiếng, im lặng nghe, cô càng sốt ruột không biết Quý Minh Viên hiện tại thế nào.
Xe chạy thật nhanh, từ bang Thanh Long đến nhà kho ngoại ô, mất một tiếng đi xe, kết quả chỉ nửa tiếng lập tức đến.
Lúc bọn họ đến, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, sao đầy trời ở dưới màn trời, có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Giống như vẫn là ánh đèn chỉ đường.
Đến rồi.
Cảnh sát Lâm nói một tiếng, Ngụy Quân lập tức đạp thắng xe, lập tức lưu loát dừng xe, Thẩm Mỹ Vân là người đầu tiên mở cửa xe nhảy xuống.
Kho hàng đã lâu năm không tu sửa, trên mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, trông đã thật nhiều năm không ai tới.
Thấy Thẩm Mỹ Vân nghi hoặc.
Cảnh sát Lâm nói: "Trước kia đây là trạm trung chuyển bến tàu, sau đó việc làm ăn bến tàu bị cướp đi, nhà kho này lập tức xuống dốc. Đi thôi, tôi đưa hai người đi vào."
Cũng thật trùng hợp, cảnh sát Lâm đã tới nơi này không chỉ một lần, ông ấy cảm thấy trong đầu những du côn côn đồ này, có thể đều là bột mì và nước cống.