[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2495 - Chương 2495: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 7

 Chương 2495: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 7 Chương 2495: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 7 Chương 2495: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 7

Thẩm Mỹ Vân nhìn lướt qua hàng hóa trong này, đều là một ít đồ nhỏ vụn vặt, đường khối, nút áo, đồ chơi nhỏ các loại.

"Những thứ này đem đến đội sản xuất bán sao?"

Hồng Đào gật gật đầu: "Những thứ này là tôi nhập hàng từ trong thành đi vào, đều là thứ đội sản xuất không có, tôi thu trứng gà, rau xanh các loại từ đội sản xuất, cầm đến trong thành bán. Bán những thứ hai bên không có."

Thẩm Mỹ Vân giơ ngón tay cái về phía cô ấy: "Cô thật giỏi." Đây đúng là một phương hướng, nhưng cô cảm thấy rất kỳ quái: "Không phải lúc trước cô nhập hàng ở chỗ anh Lục sao? Sao lại đổi hàng rồi?"

Hồng Đào vén mái tóc rơi trên trán lên, cô ấy cười cười: "Anh Lục không thường xuyên ở Mạc Hà, lúc anh ấy không có ở đây, tôi không nhập được hàng, tôi nghĩ nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi rồi, lập tức tự cân nhắc một vụ làm ăn nhỏ."

Cô ấy có chút thấp thỏm: "Thanh niên trí thức Thẩm, cô cảm thấy như vậy được không?"

Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên được rồi, phương hướng này của cô rất đúng, chính là muốn bán những thứ không có ở địa phương này, như vậy chính là thị trường của người bán."

Cô nhìn xuống, những cúc áo Hồng Đào nhập vào, ước chừng có hai ba mươi loại, đây dường như đều là thứ xã viên đội sản xuất nhà nhà cần.

Còn có cái kim kia, cùng với sợi chỉ cũng vậy.

Hầu như tất cả đều là những nhu cầu thiết yếu.

Thấy cô tán thành, Hồng Đào thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là được, xem ra phương hướng của tôi không sai."

Cô ấy có ý tưởng này, thật ra cũng mới bắt đầu một tuần, có đôi khi dễ bán, có đôi khi không dễ bán, cụ thể có được hay không, Hồng Đào cũng không nắm chắc.

Chỉ có thể nói ở giai đoạn chậm rãi lần mò.

Thẩm Mỹ Vân cùng cô ấy nói chuyện phiếm: "Hiện tại chỉ có một mình cô ở điểm thanh niên trí thức sao?"

Lúc ấy điểm thanh niên trí thức có hai gian phòng lớn, một để nam thanh niên trí thức ở, một là để nữ thanh niên trí thức ở.

Chỉ là hiện tại đã không còn náo nhiệt như năm đó, chỉ còn lại vắng vẻ.

Hồng Đào gật đầu: "Đúng, Chu Vệ Dân cũng dọn đi rồi, bây giờ chỉ còn ba mẹ con chúng tôi."

Cô ấy cười thản nhiên: "Nghĩ tiêu cực thì hơi vắng vẻ, nhưng tích cực thì rất rộng rãi. Cũng không sợ đứa nhỏ ầm ĩ với người khác. l

Thẩm Mỹ Vân nói sang chuyện khác: "Cô có nghĩ tới việc lập gia đình không?"

Nghe nói như thế, Hồng Đào chợt giật mình, cô ấy lắc đầu cười khổ nói: "Không được, hiện tại tôi rất tốt, làm chút buôn bán nhỏ, có thể nuôi sống tôi cùng con cái là đủ rồi."

Cô ấy đã chịu đủ đau khổ của hôn nhân, không muốn thử nữa.

"Nếu như nhân phẩm đối phương không tệ, hơn nữa công việc cũng ổn định, kiếm tiền cũng đủ để cho ba mẹ con các cô áo cơm không lo thì sao?"

Thẩm Mỹ Vân thử thăm dò nói.

Hồng Đào vẫn lắc đầu: "Trên đời này không có chuyện tốt như vậy."

Cô ấy cụp mắt nhìn về phía trường tiểu học đội sản xuất, hai đứa con gái của cô ấy hiện giờ đều đang học ở trường.

"Người ta nói có mẹ kế thì có ba dượng, thật ra có ba dượng, cũng có mẹ kế, thêm một người, nghĩa là nhiều hơn một tầng quan hệ, càng miễn bàn, tôi còn ở nhà người ta, ăn cơm của người ta, một khi gặp phải gió thổi cỏ lay, tôi làm sao có thể từ chối đối phương đây?"

Cô ấy đã từng kết hôn, gả cho người khác, cô ấy biết rõ hơn ai hết, bưng bát cơm của người ta khó khăn bao nhiêu.

Thay vì trông cậy vào người khác nuôi sống, còn không bằng tự mình đứng lên, khẽ cắn răng nuôi lớn đứa nhỏ là tốt rồi.

Khi đứa trẻ lớn lên, nó trở nên khôn lớn, mang ngày lành đến cho nó.

Thấy cô ấy quả thật không có ý tái hôn, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới thôi, chờ sau khi cô rời khỏi điểm thanh niên trí thức, Hồng Đào nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lẩm bẩm nói: "Tôi biết cô đang nói ai. Nhưng tôi không còn cô đơn nữa."

Bình Luận (0)
Comment