Thẩm Mỹ Vân thở dài: "A Hổ thế nào rồi?"
Cô thay đổi chủ đề hỏi.
Nhắc tới A Hổ, nụ cười trên mặt bí thư rạng rỡ hơn một chút: "Đứa nhỏ kia tính cách trầm ổn, thích nghề thợ mộc, tôi đưa nó đến cửa hàng thợ mộc trong thành học nghề. Nó học không tệ."
Bí thư chi bộ chỉ về phía Thẩm Mỹ Vân, cái bàn mới lắp sát vào tường của nhà chính bọn họ: "Đây chính là cái bàn nó mới làm cho gia đình, còn có cái bàn bát tiên này nữa. Đồ dùng trong nhà, chỉ cần có thể đổi, đều bị A Hổ thay đổi một lần."
Thẩm Mỹ Vân giơ ngón tay cái lên: "Đúng là không tệ."
Bí thư chi bộ gật đầu: "Tôi nghĩ con trai phải học một môn tay nghề, tương lai mới có thể nuôi nổi vợ con, nếu không chỉ có thể bán mặt cho đất bán lưng cho trời."
Ông ấy so với ai cũng biết trông cậy vào trồng trọt là rất khó có tiền đồ.
Thẩm Mỹ Vân rất kính nể ông ấy: "Ông vẫn luôn là người có tầm nhìn xa trông rộng."
Bí thư chi bộ khoát tay: "Tôi thì được xem là người có tầm nhìn xa gì chứ." Ông ấy cười cười, thật tâm thật ý đặt câu hỏi: "Thanh niên trí thức Thẩm, hôm nay đội sản xuất không phải bao sản đến hộ sao? Tôi muốn hỏi cháu một chút, cháu nói chúng ta ngoại trừ trồng lương thực ở ngoài, có thể trồng cây nông nghiệp gì khác tốt không?"
Thẩm Mỹ Vân không vội trả lời, mà là hỏi bí thư chi bộ: "Trồng cái gì, vậy còn phải xem ông xuất phát từ mục đích gì. Là dự định tự lấp đầy bụng, hay là đặt kiếm tiền làm mục đích?"
Cái này...
Bí thư chi bộ trầm tư: "Kiếm tiền."
"Chúng ta nơi này hắc thổ địa, thổ địa phì nhiêu, lương thực trên cơ bản là đủ ăn, cái khó chính là con đường kiếm tiền quá ít, muốn tương lai đám nhóc có tiền đồ, tất nhiên phải được đi học."
Nhà bọn họ cung cấp cho hai đứa nhỏ Ngân Hoa và Ngân Diệp, cũng đủ để thay đổi gia đình, chỉ là quá trình cung cấp cho trẻ con học tập này, thật sự là quá khó khăn.
Dù là nhà bí thư chi bộ là nhà có điều kiện tốt nhất toàn bộ đội sản xuất, vẫn phải thắt lưng buộc bụng nhiều năm, lúc này mới xem như thành công.
Thẩm Mỹ Vân: "Nếu mục đích là kiếm tiền, thì hãy trồng cây công nghiệp, trồng cây trồng được mua bởi các trang trại. Ví dụ, ngũ cốc yến mạch, khoai lang là những loại cây có năng suất cao."
Quy mô của trại chăn nuôi càng lúc càng lớn, thức ăn gia súc cần nuôi trong tương lai cũng càng nhiều, có gì tốt hơn khoai lang?
Bí thư chi bộ vừa nghe lời này, hai mắt sáng lên: "Đội sản xuất chúng ta nên trồng những cây nông nghiệp này và mua cây giống từ trại chăn nuôi sao?"
"Vâng."
Có lời này, bí thư chi bộ lúc này tự đứng lên, cúi đầu với Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm, tôi thay năm mươi hai hộ gia đình đội sản xuất, cảm ơn cháu."
"Đừng."
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ tới, bí thư chi bộ lại cúi đầu với cô, lúc này cô đỡ ông ấy: "Đừng, bí thư chi bộ, ông đang làm cháu khó xử."
Đúng lúc này, mẹ A Ngưu đã trở lại, năm đó bà ấy là một thiếu phụ thẹn thùng, hiện giờ trên mặt đã mang theo chút dấu vết năm tháng.
Nhất là quanh năm làm việc bên ngoài, làm cho mặt của bà ấy thoạt nhìn ngăm đen lại vất vả.
"Thanh niên trí thức Thẩm."
Mẹ A Ngưu không nghĩ tới, vừa tiến vào lập tức nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân tới, lúc này bà ấy đặt gùi xuống dưới mái hiên, lập tức sải bước đi tới chỗ Thẩm Mỹ Vân.
"Tôi muốn xin cô một ân huệ."
Bà ấy còn chưa dứt lời, bí thư chi bộ lập tức cất tiếng: "Con dâu, con định làm gì?"
Đây là muốn ngăn cản đối phương nói chuyện.
Mẹ A Ngưu: "Ba, con biết ba không muốn cho con nói, nhưng nếu con không nói, có ai nguyện ý quan tâm A Ngưu nhà chúng ta?"
Mấy đứa nhỏ trong nhà này, ai cũng có công việc tốt, ngoại trừ A Ngưu.
"Ba, ba không sốt ruột vì A Ngưu, người làm mẹ như con sốt ruột vì con trai mình."