Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt cô ấy trịnh trọng: "Mỹ Vân, em vào Nam ra Bắc nhiều kiến thức, em cho chị biết một chút. Anh Chu nhà chị lúc này sợ là tránh không khỏi, đoán chừng sẽ bị sa thải, hiện tại tổ chức cho bọn chị hai lựa chọn, một là cầm tiền xuất ngũ, một lần được trả bảy ngàn đồng, thứ hai là đi kiến thiết Bằng Thành, cho một chức vị, cụ thể là chức vị gì, hiện tại bọn chiu không thể xác định, nếu như là em, em sẽ lựa chọn như thế nào?"
Đây là kết quả suy nghĩ cặn kẽ của Triệu Xuân Lan, Thẩm Mỹ Vân vào nam ra bắc, buôn bán, có kiến thức, trong mắt Triệu Xuân Lan, Thẩm Mỹ Vân là người thông minh nhất mà cô ấy biết, cho nên, lúc này mới muốn tham khảo ý kiến của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân có chút kinh ngạc: "Tình thế đã cấp bách đến nước này sao?"
Trăm vạn đại tài.
Bốn chữ này đủ để nói lên tất cả.
"Vị chính trị viên Ôn nhà chị chắc phải đi rồi, nhưng Trần Viễn và sở trưởng phỏng chừng có thể ở lại."
Một là Trần Viễn trẻ tuổi, tiềm năng cao.
Hai là, công việc này của sở trưởng là độc nhất vô nhị, nếu anh ấy rời đi, còn không có mấy người có thể tiếp nhận công việc của anh ấy.
Sau khi có giác ngộ này, Triệu Xuân Lan tất nhiên muốn tìm ra lối thoát.
Thẩm Mỹ Vân không vội trả lời, mà hỏi Triệu Xuân Lan: "Các chị nghĩ sao?"
Triệu Xuân Lan: "Chị có khuynh hướng muốn lấy tiền rồi đi, em cũng biết bảy ngàn đồng, cả đời này chúng ta đều khó kiếm được."
Có bảy ngàn đồng này, không chỉ điều kiện gia đình có thể cải thiện, mà ngay cả tương lai của hai đứa con trai, cũng có thể ổn định hơn một chút.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy tham mưu Chu thì sao?"
"Anh ấy á?"
Nhắc tới người yêu nhà mình, Triệu Xuân Lan mới sốt ruột: "Anh ấy muốn đi xây dựng Bằng Thành!"
Một nơi hẻo lánh như vậy, toàn đồi núi và làng chài nhỏ, về sau không phải sẽ huỷ hoại tương lai hai đứa nhỏ sao?
Thẩm Mỹ Vân ngay cả đám ngươic Tiếu Ái Mai rơi vào trường hợp nayc cũng sẽ nhắc nhở, chớ nói chi là Triệu Xuân Lan, luận về quan hệ, hiển nhiên là Triệu Xuân Lan gần gũi với cô hơn một chút.
"Chị Xuân Lan, chị muốn nghe em nói thật không?"
"Tất nhiên."
Triệu Xuân Lan không chút nghĩ ngợi trả lời: "Đương nhiên muốn nghe em nói thật."
"Vậy thì đi Bằng Thành."
Thẩm Mỹ Vân chắc chắn nói.
"Mỹ Vân, chị có thể biết tại sao không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Em làm ăn ở Dương Thành chị cũng biết."
Triệu Xuân Lan gật đầu.
"Tốc độ phát triển của khu vực ven biển vượt quá sức tưởng tượng của tất cả chúng ta, chứ đừng nói đến, Bằng Thành vẫn là thành phố cửa ngõ của các đặc khu kinh tế, và tương lai của nó hoàn toàn không thể tưởng tượng được chỉ từ chính sách."
Đây là sự thật không thể chối cãi, chỉ là bây giờ còn có rất nhiều người không ý thức được, Thẩm Mỹ Vân sở dĩ biết, đó là bởi vì cô chiếm tiện lợi của tin tức nổ tung mấy chục năm sau.
Cô là nhà tiên tri.
"Mỹ Vân nói trũng suy nghĩ của tôi rồi."
Tham mưu Chu tan tầm, sải bước đi tới: "Tôi sở dĩ có ý tưởng đi kiến thiết Bằng Thành, chỉ muốn quốc gia ra sức phát triển thành thị, tương lai tóm lại sẽ không quá mờ mịt."
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới tham mưu Chu có tầm nhìn nhạy bén như vậy, nghĩ lại cũng bình thường, dù sao, tham mưu Chu từ hai bàn tay trắng đi lên chức vị như ngày hôm nay.
Anh ấy như vậy, vốn cũng không phải là người bình thường.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Tham mưu Chu, anh có trực giác của mình, mới là chuẩn nhất."
Cô chỉ đóng vai trò tham khảo.
"Thấy chưa, ngay cả Mỹ Vân là người thông minh như vậy, cũng đồng ý để anh đi Bằng Thành, em còn phản đối cái gì?"
Tham mưu Chu vỗ Triệu Xuân Lan, nhận được cái liếc mắt xem thường của Triệu Xuân Lan: "Nếu không hỏi Mỹ Vân, em có thể đồng ý giao tương lai cả nhà vào trong tay anh sao?"
Cái này...
Tham mưu Chu nhất thời không lên tiếng.