Thẩm Mỹ Vân sờ sờ đầu: "Đã về rồi, làm mì thịt băm ớt xanh con thích ăn, mau đi ăn đi."
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc, đuôi ngựa vểnh lên, mang theo hoạt bát nói không nên lời.
"Mẹ, mẹ ăn chưa?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, cô theo Miên Miên cùng đi ra ngoài đến nhà chính, nhìn cô bé ngồi xuống ăn, ánh mắt dịu dàng: "Gần đây đi học có phải rất vất vả hay không?"
Nhìn cằm lại nhọn hơn một chút.
Mì ớt xanh thịt băm tươi ngon, mì này là Thẩm Mỹ Vân dùng tay cán ra, mì ngọt lại dai, bọc lấy hương vị thịt băm, còn có vị cay của ớt xanh, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Cô bé vừa ăn, vừa ậm ừ nói: "Đúng vậy, hơn nữa con còn bị đăng ký đi thi vật lý, mỗi ngày đều học thêm, con thấy rất phiền."
Học sinh giỏi đều không chịu nổi mỗi ngày học thêm, còn có bài tập làm không xong, quả thực là giống như ngồi tù.
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mặt cô bé: "Thật sự là vất vả, trong khoảng thời gian này mẹ ở nhà làm cho con ăn nhiều một chút, bồi bổ cho con một chút."
Nghe nói như thế, ánh mắt Miên Miên sáng lên: "Cảm ơn mẹ!"
*
Thẩm Mỹ Vân ở nhà, dự định chăm sóc cô bé liên tục một thời gian, hơn nữa cô đã đáp ứng Triệu Xuân Lan sẽ đi đưa tiền cho Chu Thanh Tùng.
Chờ chuyện trong tay không còn nhiều lắm, cô lập tức đạp xe, đi đến vị trí cửa đại học Yến, hỏi bảo vệ: "Đồng chí, tôi muốn tìm Chu Thanh Tùng chuyên ngành kiến trúc!"
Cô vừa dứt lời, đồng chí bảo vệ kia nhất thời tò mò nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân: "Cô là?"
Mỗi ngày người đến trường học tìm sinh viên không ít, nhưng có một số là người tốt, có một số là người xấu, còn gây thêm không ít phiền toái cho các sinh viên trong trường.
Thế cho nên, lãnh đạo khoa bảo vệ của bọn họ, còn cố ý dặn dò một câu, không nên để người tùy tiện vào trong, chậm trễ việc học tập của các sinh viên.
Thẩm Mỹ Vân không bất ngờ đối phương sẽ điều tra, cô tự nhiên hào phóng nói: "Tôi là bạn thân của mẹ Chu Thanh Tùng, cô ấy bảo tôi đưa sinh hoạt phí cho Chu Thanh Tùng."
Một câu, đơn giản nói thẳng ra vấn đề.
Đồng chí khoa bảo vệ nghe vậy lập tức yên tâm: "Vậy tôi đi tìm người, cô chờ một chút."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, đứng ở cửa đại học Yên, yên tĩnh nhìn qua lại học sinh, giống sinh viên Thanh Đại, mọi người đi đường đều sẽ chạy chậm, còn không là cúi đầu đọc sách.
Nhìn như vậy, không ai lãng phí thời gian trên đường.
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, các sinh viên có thể thi vào trường đại học tốt nhất cả nước, chăm chỉ hay thiên phú, thiếu một thứ cũng không được.
Trong khi cô quan sát.
Chu Thanh Tùng đi ra, thời tiết giữa tháng mười, cậu ấy mặc một chiếc áo khoác mỏng màu chàm Trung Sơn, dáng người cao ngất, ngũ quan chu chính, mặt mày hiên ngang, chỉ nhìn đã biết là một người con trai tốt.
Bộ dáng của Chu Thanh Tùng, từ nhỏ đến lớn đều không tệ, hơn nữa một thân phong cách của người trí thức, làm cho người ta không dời ánh mắt được.
Thẩm Mỹ Vân khen một câu ở trong lòng, không hổ là nam chính, một thân da cốt này trời sinh tiền vốn.
Khó trách trong sách nói, để Miên Miên cùng Lâm Lan Lan tranh đoạt cậu ấy, thậm chí còn có những nữ sinh khác đến tìm.
Thẩm Mỹ Vân đè nén suy nghĩ lộn xộn trong lòng: "Chu Thanh Tùng?"
Cô thử thăm dò nói.
Chu Thanh Tùng nghe được cô gọi tên mình, thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy cũng đang đánh giá Thẩm Mỹ Vân, rất nhiều năm không gặp đối phương, nhưng đối phương vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của cậu ấy.
Cậu ấy gật đầu, gọi: "Dì Thẩm."
Xác định là cậu ấy.
Thẩm Mỹ Vân lập tức gói kỹ tiền trong túi, đưa cho cậu ấy: "Đây là lần trước dì về Mạc Hà, mẹ cháu bảo dì mang cho cháu, tổng cộng một trăm đồng, cháu lấy ra cẩn thận một chút."
Chu Thanh Tùng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy, cũng không đếm, mà nhét vào trong túi: "Cảm ơn dì Thẩm."