Lập tức khiến Chu Thanh Tùng cứng họng.
"Nó không phải người nhà chúng ta, chúng ta đuổi nó đi làm gì?"
Thẩm Mỹ Vân cười lạnh: "Chu Thanh Tùng, cháu đã hơn hai mươi tuổi, không phải trẻ con, cháu cho rằng năm đó Lâm Lan Lan còn có thể uy hiếp đến địa vị nhà của tôi sao?"
"Thay vì tới hỏi tôi, hỏi mẹ cháu đi, tại sao chúng ta đuổi nó đi, chi bằng cháu đi hỏi xem, người nhà họ Lâm, vì sao bọn họ đuổi Lâm Lan Lan đi?"
"Nhà họ Lâm gia coi nó như con ruột, cẩn thận nuôi dưỡng bảy năm, dù biết "Miên Miên" nhà chúng ta năm đó bị đánh tráo, nhà họ Lâm đã làm như thế nào? Bọn họ lựa chọn hy sinh "Miên Miên", bao che Lâm Lan Lan, dưới tình huống như vậy, Lâm Lan Lan phải làm ra chuyện tày trời lớn cỡ nào mới có thể bị nhà họ Lâm đuổi đi?"
Dù sao, khi biết được Lâm Lan Lan không phải huyết mạch nhà họ Lâm, nhà họ Lâm đều không đuổi cô ta đi.
"Sau đó, sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
Đối mặt với một loạt chất vấn của Thẩm Mỹ Vân, Chu Thanh Tùng á khẩu không trả lời được, cậu ấy há miệng, muốn xin lỗi, nhưng lại không biết nên xin lỗi như thế nào.
Thẩm Mỹ Vân nhìn cậu ấy một lát: "Chu Thanh Tùng, những lời này là tôi nể tình đã qua lại cùng ba mẹ cháu nhiều năm mới nói. Cháu không cần chỉ học tập, cháu cũng cần phát triển đầu óc!"
Dứt lời, không đợi Chu Thanh Tùng lên tiếng, Thẩm Mỹ Vân lập tức trực tiếp rời đi.
Nếu không là nể mặt Triệu Xuân Lan, cô tuyệt đối sẽ không tới lần này.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi, Chu Thanh Tùng nhìn bóng lưng cô, thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Chờ giữa trưa sau khi tan học, cậu ấy không trực tiếp trở về ký túc xá, mà là lựa chọn ngồi xe buýt, từ trường học một đường quen thuộc đến đại tạp viện ba ngõ nhỏ Sùng Văn.
Nơi này xem như là đại tạp viện kiểu cũ, trước sau hai tiến sân, ở hơn ba mươi hộ gia đình, coi như là chen chúc náo nhiệt.
Buổi trưa lúc này, nhà nhà đều là đang nấu cơm, sân nhà chỗ ao nước, vòi nước ào ào chảy, bên cạnh bếp than, bốc lên mùi dầu nóng.
Chu Thanh Tùng vừa tiến vào, hàng xóm xung quanh lập tức hướng về phía hắn gật đầu: "Bạn học Chu, cậu đã trở lại rồi đó hả?"
Bọn họ đều biết, Chu Thanh Tùng là sinh viên đại học Bắc Kinh, lúc trước cậu ấy tới thuê phòng, vẫn là cầm thẻ sinh viên đến thế chấp, chủ nhà nhìn thẻ sinh viên của cậu ấy, lúc này mới nguyện ý cho thuê phòng với giá thấp nhất, mỗi tháng tám đồng tiền thuê nhà cho cậu ấy thuê.
Chu Thanh Tùng nhẹ gật đầu với mọi người, xem như chào hỏi, lúc này mới rẽ trái, đi đến góc tối nhất gian phòng kia, đó là căn phòng nhỏ nhất toàn bộ đại tạp viện, chỉ có bốn đến năm mét vuông, chiều rộng rất hẹp, bên trong có một cái giường lò xo có thể gấp lại.
Ban ngày sẽ gập lại tựa vào góc, buổi tối hạ xuống để xuống ngủ.
Lâm Lan Lan ngồi ở cửa nhìn người khác nấu cơm, đã đến buổi trưa, cô ta ở đây lại không có ý tứ muốn nấu cơm chút nào.
Vẫn nhìn thấy Chu Thanh Tùng trở về, ánh mắt cô ta mới sáng lên: "Anh Thanh Tùng. @
Cô ta còn gọi cậu ấy như khi còn bé.
Thật ra thì không phải, lúc trước Chu Thanh Tùng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Lan Lan, cậuys thiếu chút nữa không nhận ra đối phương, Lâm Lan Lan mặc quần áo bẩn thỉu, mặt cũng đen thui, đang cùng một đám trẻ con giành hạt than.
Khi đó cậu ấy không biết đó là Lâm Lan Lan khi lớn lên, bởi vì, trong trí nhớ của Chu Thanh Tùng, Lâm Lan Lan vẫn luôn trắng nõn, xinh đẹp.
Cho đến khi, bạn học của cậu ấy gọi cậu ấy: "Chu Thanh Tùng, sắp về trường rồi."
Một câu nói này, làm cho Lâm Lan Lan đang cướp than dời đi lực chú ý, cô ta cũng không biết có phải Chu Thanh Tùng hay không, lập tức chạy tới hỏi cậu ấy: "Anh có phải là Chu Thanh Tùng hay không?"