Các cô, các cô hiện tại rõ ràng sống tốt như vậy.
Nhưng còn muốn phá hủy sự ấm áp duy nhất của cô ta.
*
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời khỏi Bắc Đại, cô cảm thấy không đúng lắm, dọc theo đường đi suy tư hàng vạn hàng nghìn, không vội vã gọi điện đến trú đội Mạc Hà, mà là dự định điều tra xem tình huống giữa Chu Thanh Tùng và Lâm Lan Lan rốt cuộc là như thế nào.
Cô suy nghĩ nhiều lần, phái người đi tra xét tình huống.
Rất nhanh lập tức điều tra rõ ràng, ngay cả Chu Thanh Tùng cùng Lâm Lan Lan lần nữa quen biết như thế nào, đều là rõ ràng.
Nhìn ba trang tài liệu kia.
Thẩm Mỹ Vân xem xong, cô thở dài, vừa vặn Miên Miên tan học trở về, lưng đeo một cái cặp sách lớn, trong tay còn cầm một quyển sổ nhỏ bằng bàn tay, đang học từ vựng tiếng Anh.
"Mẹ, sao vậy?"
Mỗi lần cô bé trở về, đều là nhìn mẹ tươi cười đầy mặt, lúc này đây lại mang theo chút sầu não.
Thẩm Mỹ Vân nguyên bản không định nói, nhưng là nghĩ lại, Miên Miên cũng không nhỏ, sang năm đều đã mười sáu tuổi.
Sắp trưởng thành rồi, loại chuyện này cũng không cần giấu diếm cô bé.
Cô lập tức nói thẳng: "Con còn nhớ Chu Thanh Tùng không?"
Miên Miên nhớ lại: "Anh của Nhị Nhạc?"
Hiển nhiên, cô bé đối với Nhị Nhạc càng có ấn tượng hơn một chút.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Là nó. Nó thi vào đại học Bắc Kinh rồi."
Miên Miên kinh ngạc: "Vậy anh ấy là học sinh giỏi." Bắc Đại cùng Thanh Đại đều là trường đại học số một số hai trong cả nước.
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng, phiền phức cũng ở chỗ này, nó đến Bắc Kinh học, lại gặp Lâm Lan Lan."
"Lâm Lan Lan?"
Miên Miên mờ mịt: "Cô ấy là ai?" Cô bé gần như quên hết ký ức năm tuổi.
Sở dĩ nhớ rõ Nhị Nhạc, là bởi vì cô bé và Nhị Nhạc ở chung lâu, mãi cho đến trung học cơ sở mới chuyển đến Cáp Nhĩ Tân.
Thẩm Mỹ Vân: "Người nhà họ Lâm. l
Ba chữ, lập tức kéo trí nhớ của Miên Miên trở về: "Người nhà họ Lâm? Thì ra là ba mẹ ruột của Miên Miên?"
"Đúng, chính là bọn họ."
Miên Miên nhíu mày: "Chu Thanh Tùng lại ở cùng Lâm Lan Lan?"
Oan nghiệt.
Cô bé nhớ rõ lúc ấy Lâm Lan Lan đều bị người nhà họ Lâm đưa đi, dì Xuân Lan cũng cực kỳ chán ghét đối phương, lúc ấy Lâm Lan Lan rời đi, dì Xuân Lan còn vui vẻ làm một bữa ăn ngon.
Nhưng bây giờ...
Đúng, hơn nữa Chu Thanh Tùng từ khi đến Bắc Kinh học, hai ba năm không về, dì Xuân Lan còn mong ngóng không thôi.
Nếu để cho Triệu Xuân Lan biết, đứa con trai không trở về của cô ấy, lần nữa tiếp xúc cùng Lâm Lan Lan, hơn nữa còn đi nuôi sống Lâm Lan Lan, cô ấy sợ là muốn tức chết.
Miên Miên do dự một lát, cô bé nhắc nhở: "Mẹ, chuyện này mẹ không thể gạt dì Xuân Lan."
Thẩm Mỹ Vân hứng thú: "Vì sao? Bởi vì con là người biết chuyện, hiện tại không xảy ra chuyện còn tốt, tương lai nếu Chu Thanh Tùng xảy ra chuyện, dì Xuân Lan có thể sẽ oán giận con."
Thẩm Mỹ Vân tán thưởng nhìn cô bé: "Không tồi không tồi, tầm nhìn xa, phân tích cũng chuẩn xác. Được rồi, con ở đây, mẹ gọi điện thoại cho dì Xuân Lan."
Miên Miên đáp một tiếng, mang ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân thì bấm số điện thoại của trú đội Mạc Hà, cuộc gọi chuyển đến nhà tham mưu Chu, rất nhanh, điện thoại bên kia được kết nối.
"Chị Xuân Lan, là em Thẩm Mỹ Vân."
Triệu Xuân Lan nhất thời kinh hỉ nói: "Mỹ Vân, em tìm chị là có chuyện gì?"
Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Hai ngày trước em đã chuyển tiền chị đưa cho Chu Thanh Tùng, nhưng..."
Tim Triệu Xuân Lan lập tức vọt lên cổ họng: "Nhưng mà, làm sao vậy? Thanh Tùng nhà bọn chị có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì không phải."
Cô đơn giản, không mang theo cảm xúc cá nhân miêu tả lại chuyện này một lần.
Cho dù là như thế, Triệu Xuân Lan nghe xong, vẫn là một trận đầu váng mắt hoa: "Nó nó nó lại đang ở cùng Lâm Lan Lan?"
Oan nghiệt.