Trần Hà Đường gật đầu, ở vùng đất của họ, vào những thời điểm khó khăn của mùa đông họ sẽ treo một quả ớt đỏ trên cửa sổ.
Ăn một miếng, cả người ấm áp.
Nghe nói Trần Hà Đường ăn cay được, Thẩm Mỹ Vân không ngần ngại làm năm gói mì chua cay, thêm ba quả trứng gà, một cây cải trắng.
Ngoài ra còn có một hộp thịt hộp.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, cô đuổi Miên Miên ra ngoài, bảo Trần Hà Đường dẫn cô bé đi dạo trên núi.
Miên Miên hiểu ý ngay, đây là mẹ cô bé sắp nấu đồ ăn ngon cho cô bé. Cô bé rất thông minh, kéo Trần Hà Đường ra ngoài.
Họ vừa đi, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng bê đồ vào bếp, xé toạc năm gói mì chua cay vứt vỏ túi vào bếp lửa đốt sạch.
Trong lúc nồi nước sôi cô rửa sạch một cây cải trắng, xé lá, định chần qua nước sôi rồi ăn với mì chua cay, còn phần gốc cải trắng thì xào thành món cải trắng chua cay.
Vào thời kỳ giáp hạt(*) này, được ăn gốc cải trắng xào thì thật là hạnh phúc.
(*)Thời kỳ giáp hạt là thời kỳ chuyển tiếp giữa hai vụ mùa, thường xảy ra vào khoảng tháng 4-5 và tháng 10-11. Trong thời kỳ này, nguồn lương thực dự trữ từ vụ trước đã cạn kiệt, còn vụ sau chưa thu hoạch được, dẫn đến tình trạng thiếu lương thực, giá cả tăng cao.
Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Mỹ Vân đun sôi nước, múc nước ấm vào ấm sắt.
Nồi nóng lên, cô đổ dầu ăn vào, dù sao Trần Thu Hà không có ở đây, cô rất thoải mái, đổ đầy dầu vào đáy nồi.
Sau đó, cô vớt dầu ra, đập trứng gà vào, chiên cả hai mặt của ba quả trứng gà cho đến khi vàng nâu rồi mới cho trứng gà vào đĩa tráng men.
Dầu còn lại trong nồi nóng lên, cô cho ớt khô vào xào, xào cho thơm rồi mới cho gốc cải trắng đã cắt vào.
Tiếng xèo xèo vang lên, khi cho nồi vào, cô lại đổ thêm khá nhiều giấm.
Đây mới thực sự là món cải trắng chua cay.
Sau khi xào xong, trời quá lạnh, cô đặt đĩa đồ ăn lên bếp để giữ ấm.
Tiếp theo là nấu mì, từng miếng mì vàng óng được cho vào nồi nước sôi.
Khi mì chín, cô cho lá cải trắng vào, nấu mềm rồi mới cho thịt hộp lên trên.
Rất nhanh, mùi thơm trong bếp đã lan tỏa.
Thẩm Mỹ Vân gọi vọng ra ngoài bếp: "Cậu, Miên Miên, ăn cơm thôi."
Sau khi gọi xong, cô mới bắt đầu dọn ba chiếc bát trên bệ bếp.
Bát to nhất dành cho Trần Hà Đường, cô múc trực tiếp một phần tư mì, mì nấu mềm, màu vàng óng, rất mềm, trên cùng còn có một quả trứng tráng vàng óng, bên cạnh bày khoảng mười mấy lát thịt hộp.
Dưới ánh đèn dầu, trông vô cùng hấp dẫn.
Khi Trần Hà Đường quay về nhìn thấy bát mì này, ông ta kinh ngạc hỏi: "Đây là gì?"
Ông ta chưa từng ngửi thấy mùi mì thơm như vậy.
Thẩm Mỹ Vân không giấu giếm: "Cậu, đây là mì ăn liền."
Trần Hà Đường ngẩn ra một lúc, cầm bát lên: "Đây là mì ăn ở Bắc Kinh sao?"
Cũng không khác biệt lắm.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, Miên Miên bên cạnh đã không chờ được nữa, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng múc cho cô bé một bát nhỏ.
Mặc dù mì không nhiều nhưng lại có nhiều trứng gà cải trắng, còn thịt hộp thì chỉ có một miếng.
Miên Miên bưng bát, học theo dáng vẻ của Trần Hà Đường, ngồi trên bệ cửa bếp, húp một ngụm mì, híp mắt thỏa mãn: "Mẹ ơi, ngon quá."
Trần Hà Đường không nói gì nhưng cúi đầu ăn mì, dáng vẻ đó chính là sự tán thành lớn nhất.
Thẩm Mỹ Vân cười, chính cô cũng múc một bát, trong thời tiết giá lạnh như thế này, được bưng một bát mì nóng hổi là một loại hưởng thụ.
Cô không vội ăn mì mà húp một ngụm nước dùng, nước dùng cay nồng, khi nếm vào miệng, cô cảm thấy vị giác như được đánh thức.
Uống một ngụm nước dùng, cả người ấm áp, lúc này cô mới dùng đũa chọc thủng một lỗ trên quả trứng tráng, lòng đỏ vàng óng chảy ra.
Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng mút lòng đỏ, mềm mại như tơ lụa, tan ngay trong miệng, ăn đến mép trứng tráng bên ngoài vẫn còn giòn giòn, rất ngon.