Lâm Tây Hà: "Tình cảm này rất tốt."
Vừa vặn anh ta đang đói bụng, buổi trưa bận rộn không rảnh đi ăn cơm, vẫn dựa vào tôm lột Thẩm Mỹ Vân đưa tới cầm hơi.
Ở đây có rất nhiều ông chủ nhỏ như Lâm Tây Hà.
Ngay cả Lâm Vệ Sinh vẫn là buổi sáng ăn cơm, buổi sáng lúc bận tối mày tối mặt, Tằng Hiểu Lệ đưa một phần tôm lột tới.
Cậu ta cùng Lâm Tây Hà đều là bớt chút thời gian nhét vào trong miệng một con tôm, cũng không bỏ vỏ, trực tiếp lập tức cùng nhau nhai nhai ăn.
"Vệ Sinh cũng một phần nhé?"
Thẩm Mỹ Vân đang gọi Lâm Vệ Sinh chọn đồng hồ điện tử cho khách hàng.
Lâm Vệ Sinh gật đầu: "Để cháu trả tiền."
Thẩm Mỹ Vân: "Không cần, bữa này dì mời hai người ăn."
Cô nháy mắt với Đậu Đậu: "Cần phải truyền ra mùi vị của bữa phở xào đầu tiên cách xa mười dặm."
Đậu Đậu lập tức hiểu ra, cậu ấy gật đầu: "Đã biết." Dứt lời, lập tức mở bếp than tổ ong đến lửa lớn nhất, chờ lửa than tổ ong nổi lên đun nóng nồi, lập tức tưới một muỗng dầu đi vào, thuận thế phỏng đoán từ nhỏ phía dưới cầm một thùng trứng gà đi ra, dập hai trái trứng vào.
Trong nháy mắt trứng gà chạm tới dầu nóng, mùi thơm trứng chiên lập tức lan ra ở trong không khí, người trong phạm vi mấy dặm, đều theo bản năng đi theo tìm kiếm mùi vị.
Thẩm Mỹ Vân muốn chính là hiệu quả này, cô giơ ngón tay cái lên: "Tiếp tục."
Đậu Đậu đáp một tiếng, dầu bắt đầu sôi sùng sục, thế lửa hung mãnh bay lên trời cao, người chung quanh thấy được theo bản năng kêu lên.
Một giây sau Đậu Đậu đổ phở vào trong nồi, chỉ vài phút sau, một đĩa phở xào bóng loáng, màu sắc tươi sáng lập tức đi ra.
Cậu ấy chia làm hai phần.
"Ông chủ Lâm, anh Vệ Sinh, mỗi người một phần."
Lâm Tây Hà khẩn cấp nhận lấy, Lâm Vệ Sinh cũng không khác nhiều lắm, ngay cả khách hàng cũng để cho bọn họ tự mình chọn hàng, tự mình trả tiền.
Đợi đến khi ăn miếng phở xào đầu tiên, Lâm Tây Hà đột nhiên mắng một câu: "Bà nội nó, qua nhiều năm như vậy ông đây đều ăn phải rác rưởi."
Khó trách buổi tối hôm đó, Thẩm Mỹ Vân ăn không vô món phở xào kia, anh ta lại ăn thơm lừng.
Người bên cạnh có người tò mò hỏi một câu: "Ăn ngon không?"
Lâm Tây Hà ăn một ngụm lớn phở, lầm bầm nói: "Ăn ngon, ăn ngon đến mức tôi có thể liếm đĩa."
"Một phần này không đủ." Anh ta nói với Đậu Đậu: "Cậu xào cho tôi thêm hai phần."
Anh ta có thể ăn ba đĩa một lúc.
Lâm Vệ Sinh nhân cơ hội bổ sung: "Tôi cũng muốn hai phần." Cực kỳ cao giọng.
Phản ứng của hai người bọn họ, lập tức kích nổ toàn bộ mọi người xung quanh.
"Tôi cũng muốn một phần phở xào."
"Cho tôi một phần."
"Tôi muốn cơm chiên."
"Phở xào, toàn bộ một đồng một phần." Thẩm Mỹ Vân ở đó duy trì trật tự: "Chúng tôi còn có thức ăn nhanh vừa làm xong, mọi người có muốn thử không?"
Cái này...
Không ai biết thức ăn nhanh là gì.
Thẩm Mỹ Vân thuận thế quay đầu lại phía sau quầy hàng, nở nắp một loạt thùng gỗ ra: "Mới vừa làm xong, một mặn một chay bảy hào, hai mặn một chay một đồng -"
Cô còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.
"Bà chủ à, cô thật phức tạp, cô nói thẳng xem tôi ăn rồi phải trả bao nhiêu tiền?"
Có thể tới hỏi mua cơm ăn, trên cơ bản đều là thương nhân nhỏ bán hàng rong nơi này, mọi người không nói không thiếu tiền, một ngày kiếm mấy trăm đồng vẫn phải có, tiền ăn cơm này mọi người thật đúng là không coi ra gì.
Đối phương vấn đề này, thật sự khiến Thẩm Mỹ Vân sửng sốt.
Cô suy tư một chút: "Như vậy đi, hai đồng tùy tiện gọi đồ ăn, muốn cái nào, chúng tôi giúp mua cái đó."
Tương đương với nói là tự phục vụ, hai đồng ăn toàn bộ.
"Vậy cứ nói như vậy đi."
"Cô cho tôi một phần phở xào, mặt khác những món ăn này, hết thảy cho tôi một phần, tổng cộng ba đồng đúng không?"
Là một ông chủ mập cạo trọc đầu, đối phương cười rộ lên giống như Phật Di Lặc.