Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cảm ơn cái gì, hợp tác cùng thắng."
Cô không uổng phí cho Lâm Vệ Sinh lấy tiền, chờ tương lai Lâm Vệ Sinh kiếm được tiền về sau, phải chia cho cô năm mươi phần trăm lợi nhuận.
Đương nhiên, đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, mời Lâm Vệ Sinh làm công cho cô, có thể trước mắt khiến cô kiếm được nhiều tiền hơn một chút.
Nhưng không hẳn vậy.
Từ góc độ lâu dài mà xem, hiển nhiên làm nhà đầu tư bảo Lâm Vệ Sinh trích hoa hồng cho cô, càng có triển vọng hơn một chút.
Chỉ là, lời này Thẩm Mỹ Vân cũng không nói với Lâm Vệ Sinh.
Cô chỉ vỗ vỗ vai Lâm Vệ Sinh: "Lô hàng này mang về bán cho tốt, coi như là thùng tiền đầu tiên của cháu."
Lâm Vệ Sinh nặng nề gật đầu.
Lúc trước bất kể là hỗ trợ ở Lâm Tây Hà, hay là hỗ trợ ở quán ăn vặt, đều là cậu ta làm công tích góp từng tí một kinh nghiệm cho người khác, cho tới bây giờ, đây mới là lúc cậu ta bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Đương nhiên, chuyện này không thể thiếu sự giúp đỡ của dì Thẩm.
Mắt thấy Lâm Vệ Sinh và Tằng Hiểu Khánh đều cầm hàng rời đi.
Cao Dung hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Ở chợ đêm đường Tây Hồ cô tìm được người đi bán hàng chưa?"
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Vẫn chưa, nhưng tôi muốn tìm một cô gái nhỏ." Cô luôn cảm thấy con gái đi bán tất thủy tinh, có ưu thế tự nhiên hơn con trai.
Chỉ là, người của Y Gia cố định không ra ngoài được, hơn nữa lại tăng thêm sản phẩm vớ thủy tinh này, đừng nói là điều động người, cô còn hận không thể chiêu mộ thêm nhân tài.
Hy Vọng Mới bên kia đều là thanh niên cường tráng, để cho bọn họ đi bán tất thủy tinh phụ nữ mang, luôn cảm thấy kỳ lạ.
Cho nên, vẫn là thiếu người.
Việc làm ăn trong tay phát triển càng lớn, Thẩm Mỹ Vân lập tức phát hiện mình càng thiếu người, nhân tài căn bản không đủ, được không?
Cao Dung: "Có muốn tôi giới thiệu cho cô không?"
Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên: "Cô có?"
Cao Dung: "Tôi có một em gái có tài ăn nói không tệ, nhưng tiền trong nhà bị ba nó đánh bạc không còn, bây giờ nó và mẹ sống nương tựa lẫn nhau và đang thiếu tiền, nếu cô có việc làm, có thể đi gọi nó tới."
Cô ấy ngược lại đã nghĩ để đối phương chiêu mộ nhân viên ở xưởng quần áo của mình, thế nhưng xưởng quần áo của cô ấy ở đây đều đang bận tối mày tối mặt, mọi người suốt ngày vùi đầu làm hàng, hoàn toàn không cần dùng mồm mép.
Cái này là đi ngược lại với tính cách của đối phương, chính là bởi vì như vậy, Cao Dung mới không gọi đối phương lại đây, mà là lựa chọn đưa người giao cho Thẩm Mỹ Vân.
"Gọi người tới đây, tôi dẫn theo một thời gian xem thử, nếu có thể, tôi sẽ cho cô ấy cùng Hồng Vũ gánh vác."
Hồng Vũ chính là một trong những vệ sĩ cô mời lúc trước, cô này cũng không định để vệ sĩ bán hàng, nhưng thật sự là không có người.
Cao Dung vừa nghe: "Cô đúng là ép khô một chút tác dụng cuối cùng của người ta."
Thẩm Mỹ Vân lẽ thẳng khí hùng: "Tôi không giống như là nhà cô có sự nghiệp lớn, nhân tài đông đúc, cô giới thiệu thêm vài người tới đây, tôi sẽ không đến mức quẫn bách như vậy."
Cao Dung a một tiếng, trong lời nói không muốn để ý đến cô, nhưng trong hành động cũng rất nhanh , đã gọi em gái hàng xóm của cô ấy tới.
Cô ấy tên là Hứa Đinh Đương, năm nay mười chín tuổi, nói năng mồm méo nhanh nhạy, cô ấy chưa từng thua.
Hứa Đinh Đương có chút ngượng ngùng, cô ấy gãi đầu: "Chị Thẩm, chị đừng nghe chị Dung của em nói, em không tài giỏi như vậy, nếu không, em cũng sẽ không bị ba em đuổi ra khỏi nhà."
Cao Dung không chút khách sáo phá đám: "Chân của ba em bị gãy rồi."
Hứa Đinh Đương: "Đó là ông ta đáng đời."
Thay đổi linh động lúc trước, ngược lại có chút tàn nhẫn: "Nếu ông ta không khiến cả nhà tan gia bại sản, không đánh mẹ em và em, ông ta sẽ không gãy chân
Thật ra, thứ cô ấy muốn là mạng đối phương.