Hứa Kiến Quốc nghe vậy, chợt giật mình, Thẩm Mỹ Vân lại trực tiếp rời đi: "Coi như tôi chưa nói."
Cô đây là đang cạy góc tường, không phúc hậu chút nào, nhưng trước kia không phải là không có biện pháp, hiện giờ cơ hội lựa chọn nhiều hơn một chút.
Bọn Hứa Kiến Quốc đương nhiên cũng có thể sống cuộc sống mà mình muốn.
Không, sống cuộc sống kiếm tiền của họ.
Thẩm Mỹ Vân rời đi, Hứa Kiến Quốc lại như có điều suy nghĩ, tiếp theo, ánh mắt anh ta càng ngày càng sáng.
Chị dâu nói có lẽ là một lối thoát.
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân đang nói chuyện cùng Hứa Kiến Quốc, quầy hàng của Hứa Đinh Đương cũng đã bắt đầu có khách, cô ấy cũng đúng là phù hợp với tính cách Cao Dung nói, miệng lưỡi rực rỡ hoa sen.
Một lát sau, cũng đã bán đươvj ba đôi.
Thẩm Mỹ Vân giơ ngón tay cái lên với cô ấy: "Trâu bò!"
Hứa Đinh Đương đắc ý cười cười: "Tiếp theo xem tuyệt kỹ của em thử."
Cả đêm, cô ấy gặp người đều cười mỉm tươi tắn, tại có thêm Hồng Vũ phối hợp, mang tới hai ngàn đôi tất, cuối cùng chỉ dư bảy trăm đôi trở xuống.
Nói thật chỉ có chợ đêm đường Tây Hồ, thời gian năm tiếng đồng hồ buổi tối, cũng sắp đuổi kịp hàng hóa Y Gia bán ra rồi.
Chỉ có thể nói, khách hàng hai bên đối mặt không giống nhau, nhưng lượng khách đến chợ đêm đường Tây Hồ lại nhiều gấp mấy lần so với phố Cao Đệ.
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, nhìn như vậy, lúc trước buông tha chợ đêm đường Tây Hồ, có lẽ là một lựa chọn sai lầm.
Bên này nếu đã buông tha, vậy Bằng Thành nhất định phải bắt lấy.
Chờ chợ đêm đường Tây Hồ sắp kết thúc, Thẩm Mỹ Vân cũng bắt đầu kiểm kê sổ sách, chỉ hôm nay cả đêm bên này lập tức bán hơn một vạn đôi.
Đây mới chỉ là dưới tình huống sản phẩm đơn nhất, có thể có doanh thu như nước chảy này.
Dù là Thẩm Mỹ Vân cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Hứa Đinh Đương: "Em thật trâu bò."
Nếu không phải Y Gia cũng bán tất thủy tinh, sợ là doanh thu của Y Gia sắp bị sạp nhỏ bên này của Hứa Đinh Đương đánh bại.
Nhìn doanh thu của Y Gia như vậy, hình như không xuất sắc lắm nhỉ?
Thẩm Mỹ Vân quyết định bớt chút thời gian đi tìm căn nguyên của vấn đề.
Hứa Đinh Đương vừa thu dọn đồ đạc, vừa uống nước đậu xanh , cô ấy nói với Thẩm Mỹ Vân: "Không phải em trâu bò, là do hàng tốt."
Cô ấy có thể nói trúng tim đen nhìn ra vấn đề: "Hàng độ nhất vô nhị, tại tăng thêm độ hot trước đó của tất thủy tinh, lúc này mới để cho buổi tối hôm nay em bán với số lượng lớn như vậy."
Thật ra, rất nhiều người không mua được tất thuỷ tinh ở Y Gia, lúc này mới tới cô ấy ở đây tham gia náo nhiệt.
"Hơn nữa, chị Thẩm..."
Hứa Đinh Đương nói: "Mấy ngày kế tiếp có thể sẽ làm ăn tốt hơn hôm nay, sau đó qua một thời gian ngắn làm ăn sẽ xuống dốc một chút, tiến vào thời kỳ dưỡng lão."
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc trước sự nhạy bén của Hứa Đinh Đương: "Sao em biết?"
Hứa Đinh Đương nhún vai: "Em trước kia thường xuyên đi theo mẹ em bán hàng, nhà em trước đây trồng qua một loại quả, cũng được khách hàng săn đón như vậy, đến phía sau mất độ hot, hàng nhà em lập tức không đáng giá."
Người làm ăn từ nhỏ, sẽ có một loại cảm giác nhạy bén bẩm sinh.
Hứa Đinh Đương chính là như vậy, cô ấy thậm chí còn là người nổi bật trong đó.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Hứa Đinh Đương một lát, càng thêm hứng thú nhìn Hứa Đinh Đương: "Sao vậy, chị Thẩm?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đang xem chị nhặt được một báu vật như thế nào."
Hứa Đinh Đương nếu được bồi dưỡng, tuyệt đối có thể một mình đảm đương một phía, cô ấy thậm chí có tầm nhìn chung toàn cục, đây là điều mà Trần Ngân Diệp các cô không có.
Cô có thể đã tìm được người thay thế phụ tá của mình.
Thế nhưng, còn phải rèn luyện một chút.
Có Hứa Đinh Đương mở đầu tốt về sau, kế tiếp hơn một tuần lễ, mỗi buổi tối tất thủy tinh đi ra bán đều bị cháy hàng.