Người đàn ông bị mắng, cúi đầu, khụ một tiếng thở dài.
Thẩm Mỹ Vân vốn không muốn để ý đến những người này, dù sao, làm ăn sao? Có bắt chước có cạnh tranh , đây là chuyện rất bình thường, nhưng loại chuyện đạp mũi cố ý đạp mặt này thì rất quá đáng.
Đậu Đậu bên cạnh tức muốn chết: "Chị Thẩm, chị xem bọn họ học chúng ta, còn xấu tính với chúng ta."
Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói nhỏ với mấy người Trương Anh một phen.
Mấy người nhàn rỗi giữ gìn trật tự, lập tức đứng trước quầy hàng của đám người Tam Nương.
Mấy người giống như tháp sắt, nhất thời làm đám người Thập Tam Nương hoảng sợ.
Cô ta ngoài mạnh trong yếu nói: "Các anh đây là làm cái gì?"
Trương Anh lạnh lùng không lên tiếng.
Bộ dáng cứ như vậy rất là dọa người.
Thập Tam Nương muốn để chồng nhà mình ra mặt vì cô ta, kết quả chồng của cô là một kẻ nhát gan, thấy mấy người Trương Anh tới đây, nhất thời bị dọa lui về phía sau, còn không quên túm tay áo voẹ nhà mình: "Anh đã nói rồi, bảo em không nên khiêu khích bọn họ, em nhất định phải khiêu khích, cái này tốt rồi đi. Cái này còn làm ăn thế nào đây?"
Chỉ riêng quầy hàng ăn vặt này, đều tốn một hai trăm đồng, nếu không kiếm được tiền, nhà bọn họ làm không công mất.
Thập Tam Nương nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của chồng mình, lập tức tức giận không chịu nổi.
Cô ta mắng chửi đĩnh đạc hai câu, đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, ý đồ lấy lý doạ người: "Đều là làm ăn đấy, đừng nhìn các cô có nhiều người thì đi bắt nạt người ta?"
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, bình tĩnh nghịch loa: "Không phải các cô bắt nạt người trước sao
Hai ngày nay Đậu Đậu và Tiểu Lục bị bọn họ xấu tính phá đám, cạnh tranh công bằng đương nhiên không thành vấn đề, nhưng loại người cố ý xấu tính này, lại là chuyện khác.
"Tôi..." Thập Tam Nương còn chưa dứt lời.
Đùng một tiếng, loa lớn phát ra âm thanh chói tai, vang dội trước mặt cô ta, giây tiếp theo, âm thanh hùng hậu bên trong loa lập tức truyền ra.
"Quán ăn nhà họ Lỗ, quán ăn nhà họ Lỗ, mua phở xào xin gọi quán ăn nhà họ Lỗ."
Vừa nghe đến đây, sắc mặt của Thập Tam Nương lúc này thay đổi, rốt cuộc là cô ta chột dạ, quay đầu lập tức rời đi trở lại quầy hàng của mình.
Đậu Đậu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cứ như vậy buông tha bọn họ?"
Thẩm Mỹ Vân nở nụ cười, để loa treo ở đòn bẩy bên cạnh xe đẩy nhỏ, vị trí miệng loa đối diện ra bên ngoài, lúc này mới chậm rãi nói: "Được rồi, không tức giận nữa. Thức ăn của chúng ta chỉ cần nấu ngon hơn bọn họ, bọn họ chính là uổng công."
Đậu Đậu còn muốn nói gì nữa.
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cậu ấy: "Hơn nữa, lúc trước bị bắt nạt là cậu và Tiểu Lục không manh mẽ, xào không nhanh, bán không hết, Trương Anh bọn họ tới rồi sẽ không giống vậy nữa."
"Chúng ta đủ nhân lực, đồ ăn cũng đủ, hơn nữa còn ăn ngon hơn so với bọn họ, danh tiếng so với bọn họ cũng tốt hơn, nếu cậu là khách hàng, cậu sẽ lựa chọn ai?"
Đậu Đậu bị xoa đầu đến ngượng ngùng, cậu ấy theo bản năng nói: "Đương nhiên là chúng ta."
"Vậy thì được rồi, tiếp tục nấu cơm đi."
Trước tiên xào một phần phở thơm ngào ngạt, lan toả hương vị ra ngoài.
Được Thẩm Mỹ Vân an ủi như vậy, trong lòng Đậu Đậu lập tức khá hơn một chút, anh lập tức đáp lời: "Được."
Bên kia, chờ sau khi tất cả mọi người khai trương, Thẩm Mỹ Vân lập tức để cho đám người Trương Anh trở về bận rộn.
Vì thế, Thập Tam Nương còn nhìn thoáng qua cô, sắc mặt phức tạp.
Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân cũng không nhìn cô ta, bởi vì bận rộn kiếm tiền, không rảnh cãi cọ cùng những người thế này.
Làm qua quán ăn vặt đều biết, quầy hàng một khi có người mua, mọi người có hiệu ứng từ mọi người, người nọ sẽ cuồn cuộn không ngừng đến.
Nhất là Đậu Đậu cố ý xào một phần phở thơm ngào ngạt, tat mùi vị ra ngoài, toàn bộ nửa bên chợ La Hồ đều là mùi trứng gà xào chảo trên dầu.
Thơm chết người rồi.