Bận rộn tiếp tục tìm hàng cho người ta, ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Trương Anh cầm tiền, có chút luống cuống: "Cứ như vậy thôi sao?"
Thẩm Mỹ Vân cười cậu: "Nếu không, cậu còn muốn thế nào?"
Trương Anh gãi gãi đầu: "Luôn cảm thấy từ trong túi người ta chủ động lấy tiền là lạ." Trước kia đều là anh ta tiêu tiền cho người khác.
Thẩm Mỹ Vân: "Sau này quen dần là tốt rồi. Đi thôi, chúng ta đi sạp kế tiếp."
Liên tiếp chạy tới hai mươi chuyến, Thẩm Mỹ Vân trên cơ bản mang theo Trương Anh cùng Lý Hoành Vĩ, chạy hơn phân nửa chợ La Hồ.
"Các cậu ban ngày không có việc gì, cũng tới làm quen phương hướng, như vậy lần sau đưa cơm, có thể thuận tiện hơn rất nhiều."
Trương Anh và Lý Hoành Vĩ đều gật đầu.
Bọn họ hoa cả mắt nhìn chợ náo nhiệt: "Chị dâu, người bên này thật có tiền."
Mấy trăm con mắt cũng không chớp, trực tiếp khiến bọn họ hoa mày chóng mặt.
Thẩm Mỹ Vân: "Làm ăn đều cần tiền mặt. Được rồi, bây giờ chúng ta trở về, giao phần thứ hai đưa ra ngoài."
Trương Anh đáp một tiếng, đi theo sau mông cô, có chị dâu luôn cảm thấy an toàn hơn một chút.
Liên tiếp đưa ba chuyến, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới dừng lại, đi tới quầy hàng, phát hiện Đậu Đậu bọn họ còn đang bận rộn.
Cô lập tức phụ trách thu tiền, để cho đám người Trương Anh đi ra ngoài giao hàng, cũng không chỉ là chợ La Hồ, xung quanh nếu có người cần, cô cũng để cho đám người Trương Anh đi giao.
Trong quá trình này, Thẩm Mỹ Vân yên lặng lấy ra quyển sổ nhỏ, lại ghi chép lại một nghề nghiệp mới: "Người giao hàng ra ngoài."
Mỗi quầy hàng cần trang bị ít nhất một đến hai người, như vậy có thể đón khách hàng ở chợ gần đó.
Trừ lần đó ra, cô lại ở phía trên ghi chú một hạng mục: "Hộp cơm."
Dùng đĩa sắt thật sự là không tiện, tuy rằng rất bền, nhưng trên đường đi giao đồ, rất dễ dàng bị đổ ra ngoài, cho nên phải đổi đĩa sắt thành hộp cơm.
Thừa dịp thu tiền, Thẩm Mỹ Vân lục tục viết lên trên vài cái, Đậu Đậu thừa dịp uống nước nhìn thoáng qua, cạu ấy nhịn không được cảm thán nói: "Chị dâu, khó trách chị có thể làm bà chủ."
Cứ nói những chi tiết này, bọn họ tuyệt đối đều không cân nhắc tới.
Nhưng chị dâu đã để ý nhiều vô kể, tổng cộng viết ra sáu bảy điều, mỗi một điều để cho cậu ấy nhìn, đều là khuyết điểm của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân cười cười, cất quyển sổ nhỏ vào trong túi: "Không có biện pháp, suy nghĩ không nhiều thì làm sao buôn bán?"
Làm ăn thôi, chắc chắn phải nhắm đến lợi ích lớn nhất.
Cô lại chờ một lúc, đến mười giờ, người đến gọi món ít đi, Thẩm Mỹ Vân lập tức gọi bọn họ: "Được rồi, kết thúc công việc thôi, chuẩn bị chúng ta cũng trở về."
Cô vừa dứt lời, mọi người nhất thời vui vẻ: "Trở về thôi."
Trương Anh bọn họ phụ trách thu lại đĩa sắt, Thẩm Mỹ Vân bổ sung đĩa sắt hai lần, đợt sau còn đặt một ngàn hai trăm cái.
Nhưng mà, giờ phút này đến khi thu lại toàn bộ, chỉ có hơn chín trăm cái.
Tiểu Lục sau khi đếm xong, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu, bọn họ rất nhiều người sau khi ăn xong, cũng không trả lại đĩa ăn."
Đĩa ăn ngược lại không đắt, Thẩm Mỹ Vân đi theo số lượng lớn định chế, một hào một cái.
Cô trầm tư: "Như vậy đi, tôi tìm người đặt đĩa dùng một lần, đến lúc đó mọi người không trả thì không trả
"Một lần?"
Tiểu Lục có chút tò mò nói, thật ra không chỉ là cậu ấy tò mò, những người khác xung quanh cũng vậy.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Ăn xong là có thể vứt đi, như vậy mọi người cũng không cần thu dọn."
Mỗi ngày trở về rửa chén đĩa, đều là một vấn đề lớn.
Đậu Đậu nói theo: "Loại này tốt."
Thẩm Mỹ Vân: "Chờ tôi trở về hỏi một chút, đối phương có thể định chế một lô hay không."
"Được rồi."
Đậu Đậu thích làm việc với Thẩm Mỹ Vân, bởi vì cậu ấy phát hiện những thứ mình không ngờ tới, Thẩm Mỹ Vân toàn bộ có thể nghĩ tới.