Ông ta nói đúng, nếu mang heo con đi ngay, thì phải đợi đến trăng tròn mới có thể mang về.
Lão bí thư chi bộ giàng không ngạc nhiên: "Được, vậy ông chọn hai con, tôi sẽ đánh dấu, đợi đến tháng sau trăng tròn, ông đến lấy hoặc tôi sẽ đưa đến cho ông."
Chủ nhiệm Lưu đương nhiên đồng ý: "Tôi muốn hai con có ba đốm trên đầu."
Đen đen trắng trắng, nhưng không phải là tam hoa.
Bí thư chi bộ già nhanh chóng đánh dấu: "Được, khi đại đội chúng tôi bốc thăm, chúng tôi sẽ để hai con này ra ngoài."
Không nằm trong phạm vi bốc thăm.
Chủ nhiệm Lưu ừ một tiếng: "Thế thì tốt, Thanh niên trí thức Thẩm, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai cô đến công xã một chuyến, dạy cho cán bộ xã viên công xã chúng tôi."
Trước khi đi Chủ nhiệm Lưu còn dặn dò một câu.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, tiễn Chủ nhiệm Lưu đi. Sau đó cô có chút nghi hoặc nhìn lão bí thư chi bộ: "Đại đội chúng ta bốc thăm cái gì vậy?"
Lão bí thư chi bộ giàng không giấu giếm: "Lần này A Hoa không phải sinh mười con heo con sao? Tính cả việc trả lại công xã hai con, chúng ta vẫn còn tám con, chưa tính cả A Hoa nữa."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.
"Cô cũng biết đấy, số lượng này rất nguy hiểm, đại đội không thể nuôi nhiều heo như vậy, nếu để người ngoài nhìn thấy, nói đại đội chúng ta cắt đuôi của chủ nghĩa tư bản(*), thì phiền phức lắm, nên tôi Kế toán Trần đã bàn bạc, định hạ phóng tám con heo con còn lại cho mỗi hộ dân."
(*) "Cắt đuôi chủ nghĩa tư bản" là một thuật ngữ chính trị được sử dụng trong Cách mạng Văn hóa Trung Quốc để chỉ các chính sách và hành động nhằm xóa bỏ ảnh hưởng của chủ nghĩa tư bản và các yếu tố tư sản trong xã hội Trung Quốc.
"Nhưng cô cũng biết, đại đội có nhiều hộ dân như vậy, không thể nào mỗi hộ đều nhận được một con, nên tôi định bốc thăm, ai bốc được thì sẽ mang heo con về nuôi."
Như vậy, mười mấy hộ dân mới nuôi được một con heo, cũng không thể coi là cắt đuôi chủ nghĩa tư bản.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, mắt cô sáng lên: "Cách của ông hay lắm."
Chờ tám con heo con này được gửi đi, mỗi ngày cô nuôi heo cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phải không?
Chỉ riêng A Hoa đã rất dễ chăm sóc rồi.
Bí thư chi bộ già từ chối lời khen: "Này thanh niên trí thức, hãy quan sát đàn lợn con ở đây, tôi sẽ đi thông báo cho các xã viên, một lát nữa chúng ta sẽ họp ở sân phơi lúa."
"Mục đích của cuộc họp là gì?"
Tất nhiên là bốc thăm chia lợn con. ...
Bí thư chi bộ già cầm loa, đi dọc các con đường nhỏ trong đội sản xuất, vừa đi vừa thông báo: "Mở họp, mở họp, 11 giờ 30 tập trung tại sân phơi lúa, mỗi hộ gia đình phải có ít nhất một người tham dự."
Ông ta nhấn mạnh yêu cầu này ba lần. Vào thời điểm này, các xã viên thường đã hoàn thành công việc đồng áng buổi sáng, có thể đến họp.
Trong nhà, mọi người đang ăn cơm trưa đơn giản với gạo lứt, sưởi ấm bằng than cháy.
Sau khi ăn xong, họ lập tức đến sân phơi lúa.
Vừa đến sân phơi lúa, không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
"Bí thư chi bộ già, giữa trưa thế này, ông không cho chúng tôi ăn cơm nghỉ ngơi, lại gọi mọi người đến họp, có chuyện gì vậy?"
Buổi sáng làm việc đồng áng vất vả, mọi người đang định về nhà ăn cơm nghỉ ngơi một chút.
Nhưng giờ lại phải họp bí thư chi bộ già cầm loa hình ngôi sao đỏ, đứng trên bục, nhíu mày: "Tôi gọi mọi người đến giữa trưa, tất nhiên là có chuyện tốt."
Nghe vậy, các xã viên bên dưới lập tức ồ lên.
"Có chuyện tốt gì vậy?"
"Năm nay đội sản xuất của chúng ta được bình chọn là tiên tiến sao?"
Tất nhiên không phải vậy.
Bí thư chi bộ già úp úp mở mở, thấy mọi người chưa đến đông đủ, ông ta không vội nói.
Thay vào đó, ông ta kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi trên bục nhắm mắt dưỡng thần.
Điều này khiến các xã viên bên dưới sốt ruột.