Khuyết điểm của trang phục chính là như vậy, một cơn gió thổi qua sẽ không còn.
"Nhưng quán ăn vặt của chúng ta không giống vâyh, dân dĩ thực vi thiên, một ngày ba bữa cơm, đây là nhất định phải tiêu tiền, Đậu Đậu, cậu biết điều này có ý nghĩa như thế nào không?"
Đậu Đậu lắc đầu.
"Có nghĩa là quán ăn vặt ở đây là một con gà mái vàng, một con gà mái vàng có thể đẻ trứng. Mà tất thủy tinh thì không."
Nghe vậy, Đậu Đậu hài lòng: "Vậy tôi sẽ làm đầu bếp tiếp."
Cậu ấy đang làm bữa khuya, bọn họ buổi tối đều là bận rộn một lúc lâu, ngay cả cơm cũng không ăn, cậu ấy nấu ăn ngon, cho nên mọi người lập tức để cho cậu ấy tới làm.
Nhiều người, cậu ấy cũng không làm gì quá cầu kỳ.
Trực tiếp xào cơm còn thừa, làm một chảo cơm chiên trứng, cái khác không nói, một thùng cơm chiên trứng, cộng thêm một nồi canh trứng rau cải, cũng đủ cho mọi người ăn no.
Chờ Trương Anh bọn họ ăn cơm rang, nhất thời có chút đau lòng: "Bên ngoài bán một đồng một phần, chúng ta mỗi người ăn hai ba phần.
Bọn họ đều là những người đàn ông lớn bụng, một phần căn bản ăn không đủ no.
Cái này ăn mất bao nhiêu tiền?
Thẩm Mỹ Vân cũng bưng cơm ăn, cô cười cười:
"Yên tâm ăn là được, người một nhà chúng ta ăn cơm không tính phí tổn. Chờ ngày mai tôi đi bến tàu thấy hải sản thích hợp mua một ít về, tối mai chúng ta ăn hải sản, sau đó mỗi người uống một chai bia, coi như là an ủi buổi tối vất vả. Thức ăn này quả thực rất ngon. Mọi người vui lên nào."
Chỉ là, chờ buổi tối đến lúc nghỉ ngơi, Lâm Vệ Sinh lại ngủ không được, cậu ta suy nghĩ mãi vẫn là tới gõ cửa phòng Thẩm Mỹ Vân, chờ cửa mở ra, nhìn thấy là cậu ta, Thẩm Mỹ Vân cũng không bất ngờ: "Sao còn chưa ngủ?"
Lâm Vệ Sinh do dự một chút, không đi vào mà là lựa chọn đứng ở cửa: "Dì Thẩm, nếu như dựa theo lý thuyết trước đó của dì, tất thủy tinh có phải rất nhanh sẽ bị lỗi thời hay không?"
Một khi lỗi thời, việc làm ăn này của cậu ta sẽ không còn.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Thời trang có tính thời gian, phạm vi phổ biến của nó có thể chỉ một mùa, đến mùa sau lập tức đổi mới, tất thủy tinh cũng vậy."
Lâm Vệ Sinh: "Vậy..."
Chẳng phải là không có phương pháp kiếm tiền sao.
Thẩm Mỹ Vân thấm thía nói: "Vệ Sinh, lợi nhuận trong vụ làm ăn này của cháu tăng lên bao nhiêu lần?"
"Gấp mười lần."
Lâm Vệ Sinh nói.
Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta so sánh chuyện làm ăn với một con cá, chúng ta có thể ăn được một con cá đầu to đã là không tệ rồi, trên đời này có người có thể ăn từ đầu đến cuối, nhưng sẽ không phải là chúng ta, bởi vì chúng ta là người bình thường. Còn có cách khác để kiếm tiền, đổi cái khác là được, cháu đang sợ cái gì?"
Cô vừa nói, Lâm Vệ lập tức sáng tỏ thông suốt: "Cháu biết rồi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Tất thủy tinh mang về lợi nhuận gấp mười lần, đã là cực kỳ tốt rồi. Cháu xem Đậu Đậu bọn họ đi sớm về tối, có thể làm được gấp đôi đến gấp ba lợi nhuận đã là cực hạn, cho nên so ra, tất thủy tinh coi như là có lời."
Lâm Vệ Sinh gật đầu.
"Sáng mai dì ra bến tàu mua hải sản, cháu có đi không?"
Cô cố ý mang Lâm Vệ Sinh theo, muốn cậu ta hiểu rõ tất cả các ngành nghề.
Lâm Vệ Sinh không chút do dự gật đầu: "Cháu đi."
Cậu ta biết Thẩm Mỹ Vân đây là đang bồi dưỡng cậu ta, hơn nữa đi cùng với dì Thẩm, cạu ta quả thật có thể học được không ít thứ.
"Vậy ngày mai phải dậy sớm."
Lâm Vệ Sinh tất nhiên là không từ chối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mỹ Vân cùng Đậu Đậu, cùng với ba người Lâm Vệ Sinh cùng ra bến tàu, lúc này đây bọn họ lái xe ba bánh đi qua, là Thẩm Mỹ Vân bảo Tằng Hiểu Khánh giật dây ở giữa, bọn họ mua một chiếc xe ba bánh cũ.
Như vậy mua hàng sẽ thuận tiện hơn một chút.